“Được rồi, các người hãy rửa sạch bát đi, tôi phải đóng cửa hàng.” Mạnh Chí Khoan chỉ là một người bình thường bị quyền lực làm cho mù quáng, lúc này bắt ông ta không thể giải quyết được nguyên nhân chính, trong tương lai Ninh Thành có thể mở rộng ra các thành phố khác thậm chí cả Trung Quốc, sẽ có nhiều phụ nữ và trẻ em chịu ảnh hưởng hơn.
Trò chơi đàn áp những người dễ bị tổn thương này cô đã chán ngấy, nó sắp kết thúc rồi.
Phó Vãn nhìn vào đồng hồ, cứ cho ông ta... sống đến giữa tháng bảy đi. Lễ Vu Lan sắp đến rồi.
Tề Nhược Nhược vô cùng bi thương và tức giận, cô ấy cầm một đống giấy bùa bình an, khóc lóc trả tiền rồi mới rời đi.
Liễu Vĩnh Ninh thấy Tề Nhược Nhược đáng thương đến như vậy nên cũng không để ý chuyện Tề Nhược Nhược mang chiếc gương đi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây