Nghiêm Hoa vội vàng gọi lại: “Con không nghỉ ngơi mà đi đâu?” Tạ Khiêm nghiêm túc nói: “Sớm đổi được thân hình cuối cùng cho giáo sư Quách Lộ Thanh thì càng tiết kiệm thời gian, con thiếu ngủ một chút cũng không quan trọng.”
Nói xong, Tạ Khiêm rời khỏi phòng thuê, chỉ để lại Nghiêm Hoa và Thẩm Đoan há hốc mồm.
Phó Vãn định đi vào phòng ngủ chính để nghỉ ngơi, Thẩm Đoan từ ghế đứng dậy, giọng nói trầm thấp đầy ẩn ý hỏi: “Đại nhân, tôi ở đâu?” Nghiêm Hoa không dám mở miệng, trong lòng ông ấy thầm chửi thầm, đây là phu quân được cứu phong trần, không được ngủ chung phòng để hầu hạ sao? “Anh không cần ngủ.” Phó Vãn chỉ vào một bao lớn và một bao nhỏ trên mặt đất: “Anh đến U Minh đưa vài thứ cho cha mẹ tôi đi.”
Thẩm Đoan: “... Đại nhân, một âm hồn như tôi làm sao đến U Minh được?” Phó Vãn nhướng mày: “Anh có đến được hay không tôi biết cả.”
Lúc nãy Hắc Bạch Vô Thường đang làm việc, việc mang theo hàng hóa cho con gái tiện đường là việc riêng không thể tính vào công, vậy chỉ có thể tự mình đi tặng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây