Điện thoại reo vang, Tôn tổng vội vàng bắt máy. Giọng Phùng Kiện vang lên từ đầu dây bên kia: “Nhiều học sinh ở Ninh Thành còn nhớ đến một học sinh cao cao cũng lên chiếc xe buýt biển số đó. Học sinh đó đã được tìm thấy rồi.”
Đám người Tôn Kiến Dân vui mừng: “Học sinh đó đã được tìm thấy rồi ư? Có thể hỏi tình hình một chút không, xem có thể đưa Xương Minh và mấy đứa bé khác trở về được không.”
Phùng Kiện bên kia đầu dây điện thoại còn chưa kịp trả lời Tôn Kiến Dân, thì cửa phòng bỗng bị đẩy ra, vài giọng nói quen thuộc vang lên: “Ba mẹ, con về rồi! Ôi ôi ôi ôi, con suýt chết!”
“Chú dì cũng đến đây à? Các chú không biết tối qua kinh hoàng đến mức nào đâu.”
“...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây