Thẩm Đoan giơ tay, dùng đầu ngón tay thon dài khẽ chạm vào giữa trán của cây hòe tinh, toàn bộ chú thuật về thuật dưỡng nhan được truyền hết vào thức hải của cây hòe tinh.
Nghiêm Hoa trừng mắt nhìn khung cảnh trước mắt, ông ấy cảm thấy người này còn lợi hại hơn cả con quỷ ký sinh trên người mình.
Thức hải đã có tất cả bí quyết về thuật trú nhan, cây hòe tinh cái hiểu cái không gật đầu: “Đa tạ đại nhân.”
Bà ấy phải tu luyện chăm chỉ, nói không chừng sẽ sớm ngày trở thành một mỹ nhân.
“Ừm...? Sao lại có nhiều người như vậy? Đã bán hết rồi à...? Đầu bếp Phó? Cô đến rồi sao?” Tang Bưu dụi mắt ngáp ngắn ngáp dài ngồi dậy, anh ta buồn ngủ mà nhìn đám người trước mặt, mãi đến khi nhìn thấy Phó Vãn mới tỉnh táo.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây