Phó Đại Thành ngơ ngác nhìn bọn họ, đôi mắt nhìn chằm chằm Phó Vãn.
“Vãn Vãn... Vãn Vãn con về nhà rồi?”
Bàn tay đặt ở sau lưng Phó Vãn gắt gao bấm vào cánh tay còn lại, cô cười rạng rỡ như một bông hoa, khéo léo gật đầu: “Vâng, con về nhà rồi.”
Phó Đại Thành lập tức bụm mặt ngồi sụp xuống giống như tâm nguyện nhiều năm nay đã được xóa bỏ.
“Vãn Vãn về nhà rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây