Thật ra thì Phó Vãn không hề rời đi, cô dắt Đoàn Đoàn, vẫn đứng ở trong phòng khách như cũ, cô nghe thấy âm thanh quen thuộc xen lẫn với giọng khàn khàn sau khi biến thành ma kia: “Vãn Vãn.”
Bàn tay nắm chặt Đoàn Đoàn của Phó Vãn lập tức buông lỏng ra, cô cố gắng chống đỡ nhìn người phụ nữ trước mặt.
Bà ấy mặc chiếc váy dài màu đen, đi chân trần, gương mặt dính đầy máu trông già nua hơn rất nhiều so với những người phụ nữ cùng tuổi, sắc mặt bà ấy rất tỉnh táo cũng rất mê man.
Phó Vãn nhớ được chiếc váy dài này, đây là chiếc váy mà cô dùng tiền thưởng nhận được từ trường Đại học Ninh Thành mua cho mẹ cô.
Phó Vãn khẽ nâng cánh tay run rẩy lên, lau đi vết máu trên mặt Lưu Mỹ Linh, cuối cùng gọi một tiếng...
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây