“Mẹ, trường học to quá đi, còn lớn hơn nhà trẻ mà Đóa Đóa nói rất nhiều rất nhiều.” Đoàn Đoàn nhìn đâu cũng thấy hiếm lạ, cậu bé cực kỳ phấn khởi nói.
Phó Vãn cảm thấy, đợi tới tháng chín khai giảng cô cũng phải đưa Đoàn Đoàn tới nhà trẻ.
“Cô... Cô... Cô là Phó Vãn à?” Sau lưng truyền tới một giọng nữ không quá chắc chắn.
Phó Vãn quay đầu nhìn, cách đó không xa có một cô gái trẻ mặc váy denim, trong lòng cô ấy còn ôm mấy quyển sách, có vẻ như là mới đi từ trong thư viện ra.
Cô gái trẻ tuổi nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh của Phó Vãn mấy giây, sau đó lập tức mở to mắt ra gấp mấy lần, không dám tin tưởng nói: “Phó Vãn, thật sự là cậu à! Cậu, cậu còn nhớ mình không? Tớ là Từ Điềm. Lúc học đại học chúng ta là bạn cùng phòng đó.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây