[Nếu là tôi thì tôi cũng thấy tức giận, tại sao anh ta lại có thể làm ra loại chuyện như vậy? Nhà phát triển trò chơi này cũng bị bệnh à.]
Tạ Khiêm nhìn Phó Vãn, rồi lại nhìn bóng dáng Cao Phi Dương rời đi. Cậu ấy nhớ lại lời dặn dò của sư phụ, thế là lập tức đuổi theo Cao Phi Dương.
“Vị tiên sinh này, trò chơi này của cậu có hắc linh, ở đây tôi có một là bùa bình an bản điện tử, nếu cậu cần...”
Cao Phi Dương trừng mắt một cái: “Cút đi cho tôi!”
Tạ Khiêm đang cầm la bàn ngừng lại.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây