Tuy Đoàn Đoàn chưa từng nhìn thấy biển lớn thật sự, nhưng theo nhận thức của cậu bé, nếu mình múc một bát nước biển về nhà, các chú công an cũng sẽ không bắt cậu bé.
Đầu óc Tạ Khiêm ong ong, Đoàn Đoàn đã đến Âm phủ... nhưng hiện tại cậu bé vẫn sống nhe răng.
Nước biển Âm Ty đối với các vong hồn tuy là vô tận, nhưng địa phủ cấm người sống sử dụng, trừ khi là trộm cắp.
Quỷ sai địa phủ tại có thể nhìn một người sống như Đoàn Đoàn múc đi cả một nồi nước biển mà không phản ứng gì?
Phó Vãn cười nhẹ, ai bảo cô lại sinh ra một đứa con mang mệnh thuần âm đây. Trương Ngạn Khanh cầm chiếc cốc giấy rỗng, nhìn chiếc vòng tay đỏ trên cổ tay, lập tức bật cười: “Vậy là Quỷ Mẫu không thể bắt con nữa rồi à? Ha ha ha!” Tuy bọn họ biết Quỷ Mẫu rất mạnh, nhưng cũng không dám đắc tội địa phủ. Sớm biết vậy, bọn họ đã đến đây chờ đầu bếp Phó làm nước nho rồi. Trương Ngạn Khanh chạy đến trước mặt Quỷ Mẫu, vặn vẹo mông đối diện với bà ta: “Mau đến bắt tôi đi, mau đến bắt tôi đi! Bà bắt tôi, chú quỷ sai sẽ bắt bà ha ha ha.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây