“Con nhóc này, ở đây không đến lượt mày lên tiếng đâu, biết điều thì ngoan ngoãn đứng im cho tao rút tuổi thọ, nếu không thì đừng trách tao không khách khí.”
Tưởng Manh đâu phải người dễ bị dọa, quỷ còn ghê gớm hơn cô cũng từng gặp qua rồi, vậy mà con quỷ treo cổ chết chưa được mấy năm này lại dám ra oai với cô, đúng là tự tìm đường chết.
“Có bản lĩnh thì chúng ta đấu một trận, bộ dạng tao giống như sợ mày lắm sao?”
Nói xong câu đó, Tưởng Manh nghiêng đầu, an ủi Lệ Xuyên đang đứng sau lưng: “Lệ tổng, đừng sợ, có tôi ở đây, không sao đâu, đừng lo~”
Giọng điệu giống như đang dỗ dành trẻ con vậy, trong lòng Lệ Xuyên khẽ động: “Ừm, tôi không sợ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây