Thế là, hai người gọi “Yêu tinh lẳng lơ”, không hiểu sao, lúc bọn họ gọi người này, Tưởng Manh cảm thấy nụ cười của nhân viên có chút kỳ lạ, cô có dự cảm chẳng lành.
Đợi mấy phút sau, “cạch” một tiếng, cánh cửa mở ra một nửa, một nửa cái chân trần trụi lọt vào trong.
Chu Dương nhìn chằm chằm vào đôi chân đó, vô thức liếm môi, sau đó tràn đầy mong đợi nhìn từ dưới lên trên, hai mắt sáng rực.
Chầm chậm, chầm chậm, eo thon gọn, phía trên ừm, hơi phẳng, nhìn lên tiếp, ơ sao lại có yết hầu, không đúng.
Thế là Chu Dương đột ngột ngẩng đầu lên, một khuôn mặt đàn ông to tướng đập thẳng vào tầm mắt anh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây