“Ông chủ, thanh kiếm gỗ đào này 9,9 tệ có bán không?”
****
Tên đạo sĩ trẻ “phì” một tiếng, nhổ vỏ hạt dưa ra, đưa tay chỉnh lại chiếc mũ đạo sĩ màu xám, thu hồi dáng vẻ lười biếng, chỉnh trang lại quần áo, bắt đầu tiếp đón vị khách duy nhất trong ngày: “Bạn hiền, thanh kiếm gỗ đào này là do sư phụ - chưởng môn đương nhiệm của đạo quán Thương Vân chúng tôi đích thân chế tạo, sau khi trải qua chín chín tám mốt ngày luyện chế và khai quang, tâm huyết như vậy, ít nhất cũng phải tám nghìn tám trăm tám mươi tám tệ, thôi được rồi, giảm giá cho bạn, tám nghìn tệ bạn lấy đi.”
Tưởng Manh nhìn tên đạo sĩ trẻ với ánh mắt anh đang lừa quỷ đấy à, thanh kiếm gỗ đào này đúng là có chút niên đại, hơn nữa nhìn vân gỗ trên thân kiếm, chắc hẳn là được làm từ gỗ đào đã trồng nhiều năm, dùng để trừ tà là thích hợp nhất, nhưng thân kiếm đầy bụi, nhìn là biết được lấy từ một xó xỉnh nào đó ra.
Thấy Tưởng Manh không nói gì, tên đạo sĩ trẻ hơi mất kiên nhẫn gõ gõ lên bàn, sau đó mở miệng chém gió: “Bạn hiền, nhìn là biết ngay là người sành sỏi, bạn nhìn vân gỗ này xem, nhìn lớp bụi này xem, đây là do sư tổ của đạo quán chúng tôi rắc lên để tìm người hữu duyên, bạn hiền à, tôi thấy bạn chính là người hữu duyên đó, tám nghìn tệ lấy đi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây