Chung Tịch ngẩng đầu, khi ánh mắt chạm đến bàn tay Tưởng Manh đang đè lên vai Chung Linh, sắc mặt anh ta hơi thay đổi, bàn tay giấu trong bóng tối ngưng tụ khí đen, đột nhiên đánh úp về phía Tưởng Manh, lạnh lùng nói: “Cô làm gì vậy, buông Chung Linh ra.”
Quả cầu khí đen dày đặc trong nháy mắt từ không trung lao đến trước mặt Tưởng Manh, Tưởng Manh căn bản không kịp phản ứng, trừng mắt ngây người, sao lại đánh tôi! Tôi đắc tội với ai chứ!
Mắt thấy quả cầu khí đen sắp đánh trúng khuôn mặt xấu xí của Tưởng Manh, trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, cô nhanh như chớp dời chân phải sang một bên, đồng thời nghiêng người né tránh, quả cầu khí đen sượt qua người cô.
Nhìn luồng khí đen đánh vào tường tạo thành một lỗ lớn, Tưởng Manh trợn tròn mắt, hồi lâu sau mới hoàn hồn, vỗ vỗ ngực, trong lòng như có cả vạn con ngựa đang chạy tán loạn: “Này! Này! Tôi đắc tội với ai chứ, sao anh lại đánh tôi!”
Chung Linh cũng giật mình, tức giận trừng mắt nhìn Chung Tịch: “Anh, anh muốn làm gì vậy! Anh có biết nếu cô Tưởng không né kịp thì sẽ mất mạng hay không!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây