“Mọi người bình tĩnh, hung thủ là người khác.” Tưởng Manh nhướng mày, nhìn về phía người phụ nữ kia.
Nghe Tưởng Manh nói vậy, Ôn Như giật mình, cô ta không hiểu Tưởng Manh đang nói gì: “Sao? Cô đang nói gì vậy? Tôi mới là hung thủ.”
Tưởng Manh nhìn Ôn Như bằng ánh mắt khinh bỉ. Người cô ta sạch sẽ, không hề có chút sát khí nào, hoàn toàn không có dấu hiệu của một kẻ sát nhân. Não cô ta bị úng nước à? Còn giả vờ là hung thủ!
Cô tức giận nói: “Cô Ôn, cô có bị sao không vậy? Sao cứ khăng khăng nhận mình là hung thủ? Còn anh, và bà nữa!”
Hai chữ “anh” và “bà” cuối cùng là Tưởng Manh chỉ vào Ôn Lãng và Dương Vân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây