Tưởng Manh đứng bên cạnh, chứng kiến toàn bộ sự việc, cô tinh ý nhận ra lời nói của dì Dương có ẩn ý, nhưng cô không đủ thông minh để hiểu hết ẩn ý đó là gì.
“Cảnh sát, là tôi đã giết Ôn Từ, tôi nói thật đấy, xin hãy tin tôi...” Dì Dương không ngừng lặp đi lặp lại lời khai của mình.
Ôn Lãng bước tới, cùng Ôn Như đỡ dì Dương ngồi xuống ghế, giữ chặt tay bà ta, trầm giọng nói: “Dì Dương, dì đừng nói linh tinh nữa, sao dì có thể là hung thủ được?”
Dì Dương hất tay anh ta ra, vẻ mặt chán ghét, mắng: “Cút ngay, tôi không cần thứ do người đàn bà đê tiện kia sinh ra đỡ! Cảnh sát, đã gần hai mươi năm rồi, hôm nay tôi muốn nói ra sự thật bị chôn vùi bấy lâu nay!”
Tay Ôn Lãng cứng đờ giữa không trung.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây