So với tình huống căng thẳng bên này, Tưởng Manh ở Cục Linh Dị lại rất thoải mái.
Vừa ngâm nga giai điệu vui vẻ, vừa từ chợ Âm Dương quay về Cục Linh Dị, gần đây không biết Lộ Minh có phải quá rảnh rỗi hay không, không ở trong địa bàn của mình là Cục Linh Dị tổng bộ, mà lại nằm dài trên ghế văn phòng của chi nhánh bọn họ, vừa cắn hạt dưa, vừa chơi game, thật là nhàn nhã.
“Lộ Minh, gần đây sao lại đến chi nhánh thế này? Bên tổng bộ nhàn rỗi vậy sao? Không có quỷ cho anh bắt à?” Tưởng Manh tò mò, còn ghé sát mặt vào: “Đường giữa cản nó lại, giết nó!”
Lộ Minh nhổ vỏ hạt dưa, tay không ngừng lại: “Lão Chu đi công tác làm việc lớn rồi, cô còn phải đi học, anh ấy sợ Cục Linh Dị bị tấn công, đặc biệt gọi tổng bộ phái tôi đến đây trấn giữ.”
Tưởng Manh nhướng mày, trấn cái gì mà trấn, tấm gương bát quái lớn được khai quang treo trước cửa Cục Linh Dị đủ để trấn áp mấy trăm con quỷ rồi, nhưng cô vẫn rất biết cách nịnh nọt: “Ồ, cố lên, an nguy của Cục Linh Dị giao cho anh đấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây