Nhìn thấy con gái, Dương Lệ nắm tay con gái khóc không ngừng, liên tục xin lỗi: “Xin lỗi con, mẹ không nên ép con, là lỗi của mẹ, là lỗi của mẹ!”
Bà hối hận rồi, đều là tại bà, con gái bà mới trở thành như vậy, bà muốn con gái thi vào một trường đại học tốt, vì tương lai của con gái, bà đã để con gái đi theo con đường mà bà đã sắp đặt, bà cứ nghĩ rằng đó là vì muốn tốt cho con gái, nhưng bây giờ nghĩ lại, đó chỉ là suy nghĩ ích kỷ của bà, áp đặt suy nghĩ của mình lên người con gái, khiến con gái nghẹt thở.
Bà hối hận rồi, nhưng tất cả đã muộn, con gái bà đã âm dương cách biệt.
Trương Nhiên đưa tay lau nước mắt cho Dương Lệ: “Mẹ, con không trách mẹ, con chưa bao giờ trách mẹ, sau này con không còn nữa, Dương Lệ, mẹ nhớ kỹ, mẹ không được chán nản như vậy nữa, có nếp nhăn thì sẽ không đẹp đâu, mẹ phải làm Dương Lệ xinh đẹp như xưa có biết không!”
Nói xong, Trương Nhiên lại nhìn sang Trương Kiến: “Cha, sau này cha không được hung dữ với mẹ nữa, có biết không? Mẹ nóng tính, cha phải yêu thương, chiều chuộng mẹ, con không có ở đây thì hai người phải sống thật tốt, sau này sinh em trai hoặc em gái cho con, nhớ dẫn đến cho con xem.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây