Tiếng thở dài của người cha già khiến Tưởng Manh thấy khó chịu, nhưng mà! Ông ta khó chịu còn hơn là để cô chui vào thùng rác, giúp đỡ quỷ cũng phải có giới hạn, giới hạn của cô là không giúp giết người, không giúp báo thù, bây giờ lại thêm một điều nữa, không giúp chui vào thùng rác!
Bất đắc dĩ, cuối cùng cô đành phải bỏ đi, nhưng đúng lúc Tưởng Manh xoay người lại, ánh mắt cô khựng lại, nhìn thấy một đôi giày thể thao màu trắng nằm dưới bóng râm bên cạnh thùng rác: “Đôi giày này...”
Tô Quý nhìn theo ánh mắt của Tưởng Manh, mắt sáng lên, vẻ mặt ngạc nhiên: “Đây... đây là đôi giày tôi mua cho con gái tôi, sao lại ở đây? Chẳng phải là ở trong thùng rác sao?”
Tưởng Manh: “...” Chú à, mắt chú tinh thật đấy.
“À, tôi nhớ ra rồi, lúc nãy tôi nhìn thấy là hộp đựng giày.” Tô Quý nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây