“Tìm anh chơi à? Anh không tin, nói đi, tìm anh có việc gì?” Lệ Xuyên bước đến trước mặt cô, nheo mắt hỏi, đủ để hai người nghe thấy.
Tưởng Manh giơ ngón tay cái lên, khen ngợi trí thông minh của Lệ Xuyên: “Lệ tổng thật thông minh, anh cũng đoán được sao? Thật ra, em đến đây không phải để tìm anh...”
Sắc mặt Lệ Xuyên tối sầm lại, trong lòng có chút khó chịu, giọng điệu không vui: “Nếu em không tìm anh, vậy thì không có việc gì của anh, anh còn có việc phải làm, không làm phiền em nữa.”
Thấy vậy...
Tưởng Manh vội vàng kéo áo anh, ánh mắt long lanh, làm ra vẻ đáng thương.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây