Lệ Xuyên nhìn thấy cô, hơi sững người trong chốc lát, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói nhỏ, đủ để hai người nghe thấy: “Vậy khi nào em rảnh, chúng ta cùng nhau thảo luận thêm về vấn đề học tập nhé?”
Nghe thấy giọng nói trầm ấm của anh, tim Tưởng Manh như lỡ mất một nhịp, đáp lại: “Được ạ, em lúc nào cũng rảnh, tùy anh sắp xếp.”
Không biết vì sao, khoảnh khắc ấy, Tưởng Manh bỗng nhiên như được khai sáng kỹ năng tán trai.
Dưới ánh mắt của mọi người, hai người không dám đứng quá gần, mà chỉ giữ một khoảng cách nhất định để chụp ảnh.
Tưởng Manh nheo mắt cười rạng rỡ, Lệ Xuyên không nhìn vào ống kính mà hướng ánh mắt về phía Tưởng Manh, ánh mắt dịu dàng đến lạ thường.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây