Nghe được lời này, mọi người đều bất đắc dĩ lắc đầu bật cười, lâu chủ Mẫu Đơn cũng liên tục cười khổ.
Nha đầu ngốc, trước mặt ngươi là những ai chứ, nhân vật chưởng quyền của bảy thế gia, coi như thật sự không cứu tiểu tử kia, thì không cứu thôi. Cần gì phải nói nối lừa tiểu nha đầu nhà ngươi, ngươi có bao nhiêu cân lượng hả!
Thấy nàng vẫn còn lo nghĩ, Long Quỳ mỉm cười trấn an nói: “Đan Đan cô nương, tiểu tử kia không cho chúng ta tham dự, chính là sợ chúng ta bị Đế Vương Môn để mắt tới, ảnh hưởng đại kế khuếch trương gia tộc của hắn. Nói ra thì việc này cũng xuất phát từ cân nhắc tư tâm của hắn. Nếu không, kiểu người tự tư tự lợi chỉ lo lợi ích của bản thân như hắn, làm sao có thể hảo tâm mà tự mình chống lại những nhân vật khó chơi này chứ? Nhớ tới năm đó tại Phong Lâm Thành, hắn đã để chúng ta loạn đấu một trận với U Minh Cốc, còn mình thì thừa cơ làm thịt hai trưởng lão, còn làm chúng ta gánh thay hắn...”
“Không cho phép ngươi nói xấu phu quân ta, đó gọi là trí tuệ, có biết không hả?” Long Quỳ còn chưa nói hết, Tiếu Đan Đan đã chu miệng, bất mãn ngắt lời hắn.
Long Quỳ bất đắc dĩ lắc đầu, thầm cười khổ. Cũng không biết tiểu tử này có gì tốt, có thể khiến một đại cô nương mê mẩn hắn thành bộ dáng này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây