“Sư phụ!” Qủy Hổ nghe vậy chảy nước mắt, cảm động vô cùng. Bọn người Bạch Luyện liếc nhìn nhau, cũng khẽ gật đầu, xem như tin tưởng lời hắn nói. Bởi vì bọn họ cũng tìm không ra lý do nào khác, sao hắn lại
muốn cứu bọn họ. Nguyên nhân duy nhất là do hắn muốn cứu Qủy Hổ, tận khả năng cứu luôn
một số đồng bạn của hắn, càng nhiều người thì càng có thể chiếu cố lẫn nhau, tỉ lệ sống sót của Qủy Hổ mới càng lớn. Đây là cứu người, cũng là cứu mình! Được rồi, các ngươi đi cùng lão phu đi, ta sẽ trộm đem các ngươi rời khỏi tông môn. Từ nay về sau, chúng ta là người một đường. Vì sống sót, chống lại sự truy sát của Tà Vô Nguyệt, chúng ta nhất định phải hợp tác một cách
chân thành!”
Sau khi đem mọi chuyện giải thích rõ ràng, đại trưởng lão ho nhẹ một tiếng, sắc mặt chợt nghiêm lại, đạm mạc lên tiếng. Những lời hắn vừa dứt, Thích Trường Long hất lên tay áo dài, ánh mắt chăm chú nhìn ánh lửa ngút trời nơi xa, cắn rang nói: “Không được, gia gia bọn họ
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây