Hưu hưu hưu! Từng đạo lưu quang xẹt qua, trước một tiểu trấn ồn ào, bốn bóng người từ trên trời giáng xuống. Chính là Trác Phàm, Sở Khuynh Thành, Thủy Nhược Hoa và Đan nhi! Qua một tháng lên đường, bốn người đã đi được hơn phân nửa lộ trình. “A, một đường này đều là dã ngoại hoang vu, khó được nơi này lại có tiểu trấn phồn hoa như thế, chúng ta đến đó nghỉ chân đi!” Trác Phàm lên tiếng đề nghị. Chúng nữ đều cười xưng phải, Đan nhi còn cười hì hì xấu xa nói: “Trác đại ca, một đường lên dã ngoại hoang vu không tiện đúng hong, tối nay chắc huynh cùng Khuynh Thành tỷ muốn làm nốt cho xong đêm tân hôn dang dở ha :!” “Nha đầu chết tiệt kia, ngươi còn dám nói...” Sở Khuynh Thành liền đỏ mặt, giận dữ trừng nàng, Trác Phàm lại thung thường cười to lên: “Ha ha ha... Đan nhi, nha đầu người thật khéo hiểu lòng người a, mọi người đã biết kế hoạch của ta, vậy tối nay chúng ta tự thân bận bịu nha, đừng ai quấy rầy ai!” “Huynh... huynh cũng hồ nháo.” Sở Khuynh Thành càng đỏ bừng mặt, ngượng ngùng cúi đầu. Trác Phàm cười tà dị một tiếng, chẳng hề để ý, dẫn đầu sải bước đi vào trong: “Đi, chúng ta tìm
một trà quán nghỉ ngơi trước!”
Chúng nữ liếc nhìn nhau, đều vui vẻ cười cười, rồi đi theo sau. Không biết đang suy nghĩ gì, Thủy Nhược Hoa nói: “Sau khi thành thần, tính tình Trác Phàm thay đổi rất nhiều a, chí ít không còn băng lãnh như trước kia!” Sở Khuynh Thành gật đầu nói: “Đúng vậy a, nhìn hắn bây giờ cả người toả sức sống, đã không còn bộ dáng gánh vác toàn bộ đại cục nữa, ta đã rất vừa lòng thỏa ý, chỉ là không biết... Đây là kết quả mà hắn muốn sao?” “Mặc kệ hắn trước kia muốn gì, nhưng chung quy bây giờ hắn chỉ muốn ngươi, ngươi đừng nghĩ nhiều nữa!” Thủy Nhược Hoa Vỗ nhè nhẹ vai nàng nói. Đan nhi bỗng dưng lại gần, cười hì hì nói: “Đúng vậy a, dù sao hắn như bây giờ rất tốt, không dữ dằn giống như trước. Hoặc là nói nữ nhân cải biến nam nhân, Khuynh Thành tỷ, tỷ thật là kinh thiên vĩ địa đó :v!” Sở Khuynh Thành lắc đầu cười, hít một hơi, nhìn hai nữ, lại nhìn về phía Trác Phàm đang thảnh thơi vui sướng, trong lòng vẫn còn hơi chú lo âu. Nàng cảm thấy sự tồn tại của mình, có hay không sẽ làm hao mòn ý chí nam nhân này, nhưng bây giờ xem ra, chỉ cần hắn vui vẻ là được rồi. “Khuynh Thành, chúng ta nghỉ ngơi ở đây đi!” Trác Phàm dừng bước bên cạnh một gian trà lâu
mười phần hoa lệ, quay đầu nhìn về phía bọn người Sở Khuynh Thành, lộ ra nụ cười như ánh sáng mặt trời. Sở Khuynh Thành mỉm cười, thở ra một hơi thật dài, chợt có cảm giác thỏa mãn, rồi bình tĩnh gật đầu, hai nữ cùng Trác Phàm đi vào, đến trước một cái bàn, ngồi xuống, lập tức có tiểu nhị ân cần tới chiêu đãi, dâng trà thơm cho bốn người, bốn phía là tiếng ồn ào của khách nhân.
Cảm thụ không khí phố phường Ồn ào này, Trác Phàm nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của Sở Khuynh Thành, hắn khẽ nhắm hai con người, có cảm giác bình tĩnh khó được! Đây chính là cuộc sống của thường người sao, so với những thời gian ngươi lừa ta gạt, chém chém giết giết, thật sự nhẹ nhõm hơn rất rất nhiều! Đan nhi chợt lên tiếng hỏi: “Há, đúng rồi, Khuynh Thành tỷ, lần này chúng ta đến Song Long Viện, thì với tư cách là đệ tử Huyền Thiên Tông, hay là Ma Sách Tông!” “Chắc là Ma Sách Tông a, dù sao chúng ta đã là phản đồ Huyền Thiên Tông, đã bị tông môn xoá tên!” Sở Khuynh Thành vẫn chưa trả lời, Thủy Nhược Hoa đã cười khổ nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây