Hô!
Cương phong mạnh mẽ áp thẳng tới khuôn mặt tiều tụy của Viên lão, liệt phong thổi cho râu tóc hắn bay tán loạn. Thế nhưng hắn vẫn có thể đứng bình tĩnh ở nơi đó, lạnh lùng đối mặt tất cả, ánh
mắt không vui không buồn, cực kỳ bình tĩnh. Dường như kẻ xuất chưởng trước mặt hắn không phải một vị Hóa Hư cao thủ tuyệt cường, mà chỉ là một cơn gió màu xanh lá quất vào mặt. Thạch cung phụng hơi khép mắt, yên tĩnh quan sát, nghi ngờ mọc thành bụi. Viên lão đối mặt Hóa Hư cao thủ, thần tình kia rất thanh thản tự nhiên, Thạch cung phụng đã nhìn ra lão nhân này không đơn giản, có khí độ mà rất nhiều cao thủ thường có. Chỉ là, hắn thấy rất kỳ quái, từ lúc nào mà trong tông cất giấu một nhân vật như vậy? Trác Phàm lại sừng sững bất động, không có ý muốn xuất thủ. Trong lòng hắn rất rõ ràng, Viên lão không phải người bình thường, có lẽ là nhân vật trấn tống của Ma Sách Tống. Mà bây giờ, hắn muốn xử lý tông chủ Ma Sách Tông, phá vỡ mọi thứ nơi này, hẳn là phải quá được cửa này của Viên lão... Chưởng phong mãnh liệt đã đến trước mắt Viên lão, người trưởng lão kia mỉa mai cười một tiếng: “Hừ hừ, lão tạp dịch nhà ngươi, không có thực lực thì nên giữ bổn phận, đừng có xen vào việc của người khác!”
Còn nói móc: “Lần trước người muốn mấy đệ tử tạp dịch luyện công, ra sức khước từ lão phu một trận, còn mẹ nó còn kêu đám cung phụng tạp dịch phòng tới gây khó lão phu. Cái thứ cho cậy gần nhà, gà cây gần chuồng, Bào Thối, còn chơi lưu manh trước mặt lão phu, bây giờ xem có ai tới cứu ngươi, ha ha ha...” Nghe được lời này, mọi người đều hiểu ra, nguyên lai vị trưởng lão này có hiềm khích với Viên lão, khó trách đường đường một bậc trưởng lão, lại đi chạy tới muốn giết Viên lão. Trước kia thì trở ngại thanh thế của tạp dịch phòng, nên không dám quá phạn, bây giờ toàn bộ cao tầng nội môn đã vạch mặt quyết chiến, lão tiểu tử này mới dám xuất thủ cho đỡ cơn tức. Mà Viên lão bình thường được người người tôn trọng, hoàn toàn là bởi vì quan hệ tốt với Trác Phàm, cao tầng tạp dịch phòng còn lại căn bản không coi trọng hắn. Nhưng bây giờ Trác Phàm không quan tâm sự sống chết của hắn, nên không có xuất thủ, người khác càng thêm lười quản. Chính là thấy rõ điểm này, vị trưởng lão kia mới càng thêm phách lối, thế nhưng... Viển lão cười sâu xa nói: “Hay cho câu giữ bổn phận a, tông môn loạn, không nghĩ cách tiêu trừ mâu thuẫn song phương, lại nghĩ đến việc tự mình chuồn đi, rồi còn tơ tưởng ngày sau quay lại đoạt quyền, đây chính là giữ bổn phận mà các ngươi nói sao? Ha ha ha... Thôi thôi, trưởng lão như này, Ma Sách Tổng ta không có còn hơn!” Vừa dứt lời, Viên lão bất đắc dĩ bật cười một tiếng, trong mắt chợt trừng một cái! Giống như sấm sét nổ vang, khí thôn sơn hà. Người trưởng lão kia thậm chí còn không kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, thì đã ầm ầm nổ vang, trong nháy mắt bị đánh bay ra xa, còn chưa rơi xuống đất, tròng mắt đã trắng bệnh, triệt để không có sinh cơ!
Bịch! Hắn rơi xuống đất, trên thân không có bất kỳ vết thương gì, thậm chí đều không có chỗ nào có một vệt máu. Nói cách khác, thân thể hắn không nhận lấy bất kỳ tổn thương gì, cứ như thể lồng tóc không tổn hao gì mà chết!
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây