Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 497: Dự ngôn sư (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Người đẹp mắt to còn nhớ nó, là muội muội của Hứa Ninh Yến, một đứa bé ăn rất tốt rất tham ăn.

“Muốn ăn cái gì tự mình lấy, tỷ tỷ nơi này có rất nhiều...”

Chử Thải Vi nhớ rõ mình là nói như vậy.

Ban đầu, hai tên tham ăn lớn nhỏ có thể chung sống hoà bình, ngươi ăn của ngươi, ta ăn của ta, hoà thuận vui vẻ. Nhưng, ăn rồi ăn, Chử Thải Vi bỗng phát hiện, con bé này ăn nhanh hơn ta.

Không được, thiệt thòi quá, ta cũng phải ăn nhanh chút.

Hứa Linh Âm vừa thấy, tỷ tỷ này đột nhiên ăn nhanh hẳn lên, rõ ràng là muốn tranh đồ ăn với ta. Không được, thiệt thòi quá, ta phải ăn nhanh chút nữa.

Toàn bộ hành trình không có một tia trao đổi, nhưng chiến tranh giữa những kẻ tham ăn nhanh chóng tiến vào gay cấn.

Cả chiến dịch bắt đầu đến cao trào, dùng hai chữ hình tượng khái quát: nhồm nhoàm, nhồm nhoàm nhồm nhoàm, nhồm nhoàm nhồm nhoàm nhồm nhoàm, nhồm nhoàm nhồm nhoàm nhồm nhoàm nhồm nhoàm...

Hứa Thất An tới phòng khách riêng, thấy một màn như vậy, cũng ngây người.

“Này này này, không thể ăn như vậy.”

Hứa Thất An nhìn cái bụng tròn vo của Tiểu Đậu Đinh, mang nó xách đến một bên, nhìn chung quanh: “Thẩm thẩm ta đâu?”

Thẩm thẩm không ở đại sảnh, đánh giá là an bài bữa tiệc ngày mai, bằng không khẳng định sẽ không để cho Tiểu Đậu Đinh ăn kiểu như vậy.

“Đại ca đại ca, bánh vó ngựa ăn thật ngon...” Hứa Linh Âm ra sức giãy dụa, tỏ vẻ rất sốt ruột, trong chớp mắt như vậy, tỷ tỷ kia lại ăn thêm mấy miếng.

“Ăn không chết muội.”

Hứa Thất An chỉ chỉ bánh ngọt trên bàn, tức giận nói: “Mau thu lại, thu lại... Thải Vi cô nương có gì muốn làm sao.”

Hắn đoán Chử Thải Vi là tới tìm mình chơi, sau khi sống lại, hắn luôn bận rộn điều tra vụ án Phúc phi, có năm ngày chưa gặp mặt nàng.

Bằng giá trị nhan sắc đỉnh phong của ta bây giờ, nàng nhớ mong sắc đẹp của ta cũng không kỳ quái... Hứa Thất An cười cười.

“Lão sư bảo ta tới mời ngươi đi Quan Tinh lâu làm khách.” Chử Thải Vi nói xong, nâng chén trà lên uống một ngụm, mang bánh ngọt còn lại một lần nữa đóng gói, cất vào túi da hươu nhỏ bên hông.

Giám chính mời ta đi Quan Tinh lâu... Hứa Thất An âm thầm nhíu mày, nhưng không có kháng cự quá lớn.

Giám chính ở tầng thứ mấy, Hứa Thất An không đánh giá được, nhưng hắn ở tầng mấy, trong lòng Giám chính rõ.

Hai người kết bạn rời khỏi Hứa phủ, đều tự cưỡi ngựa, hướng Quan Tinh lâu mà đi.

“Chỗ bánh ngọt kia là ngũ sư tỷ nhờ ta mua, kết quả bị muội muội nhà ngươi ăn hơn phân nửa.” Chử Thải Vi nắm cương ngựa, mắt nhìn phía trước, dịu dàng nói:

“Hứa Ninh Yến ngươi đền ta bạc.”

“Nói tới bạc tổn thương cảm tình, cảm tình giữa chúng ta không phải bạc có thể cân nhắc.”

Hứa Thất An khẽ kẹp bụng ngựa, nói: “Đừng để Giám chính đại nhân chờ lâu, giá giá giá...”

Ngựa, mau con mẹ nó chạy đi.

Đến Ti Thiên Giám, Hứa Thất An coi như chuyện bánh ngọt chưa từng xảy ra, căn bản không đợi Chử Thải Vi, ngựa quen đường cũ vào lầu.

“Ồ, hôm nay Ti Thiên Giám sao vắng vẻ như thế?”

Sảnh lớn tầng một, trống rỗng chỉ có lác đác vài y giả đang trực, vẻ mặt cũng không quá đúng, thường thường nhìn về phía đầu cầu thang, như sợ sẽ có quái vật xuống lầu.

Nghe được lời Hứa Thất An nói, một vị y giả áo trắng ở cửa trả lời: “Hứa công tử, bọn họ đều chạy đi y quán tọa chẩn rồi.”

“Hôm nay ngày mấy?” Hứa Thất An hỏi.

Y giả áo trắng ngượng ngùng cười, chưa trả lời.

Hứa Thất An không hiểu ra sao lên lầu, khi đến tầng thứ bảy, phát hiện phòng luyện đan bị nổ, các luyện kim thuật sư ngày thường dị thường sinh động một bóng người cũng không nhìn thấy.

Thuận lợi đến đài bát quái.

Đầu tiên nhìn thấy bóng lưng Giám chính, mặc áo trắng, tóc bạc rối tung, ngồi ở mép đài bát quái, mặt hướng tới ngoài lầu.

Tiếp theo, hắn thấy một nữ nhân tóc tai bù xù ngồi bên cạnh Giám chính, khoác áo choàng vải gai đơn giản, dựa vào bàn ăn uống.

Sở dĩ phán đoán ra nàng là nữ nhân, chủ yếu là ở lúc nam nhân cúi xuống, đường nét mông hiện ra sẽ không đầy đặn tròn trịa như vậy.

“Ra mắt Giám chính!”

Hứa Thất An xa xa dừng lại, ôm quyền thăm hỏi.

“Không tồi, căn cơ rất vững chắc.” Giám chính đánh giá một câu.

Lúc này, tiếng bước chân từ đầu cầu thang truyền đến, Chử Thải Vi làn váy bay bay, mang theo mấy túi bánh ngọt đi lên.

Nàng mang bánh ngọt đặt lên bàn, giao cho nữ nhân cuồng ăn dựa bàn, nữ nhân nghiêng đầu nhìn thoáng qua, nói: “Ít như vậy?”

“Bị một đứa bé ngu xuẩn ăn mất.” Chử Thải Vi đẩy tiếng xấu cho Hứa Linh Âm gánh thay.

Nữ nhân gật gật đầu, tiếp tục ăn.

Ngũ sư tỷ?

Lúc này, Hứa Thất An mới thưởng thức ra, nhớ tới một phen nói chuyện với Ngụy Uyên.

Giám chính có năm vị đệ tử, trong đó ngũ đệ tử quanh năm bế quan, không biết Ti Thiên Giám, đều cho rằng Ti Thiên Giám chỉ có một vị nữ đệ tử là Chử Thải Vi.

“Chính là cô ta à?” Hứa Thất An nghĩ.

Lúc này, thanh âm thuần hậu của Giám chính vang lên: “Thanh đao này dùng thế nào?”

“Rất hữu dụng, đa tạ Giám chính đại nhân.” Hứa Thất An cung kính nói.

Đồng thời oán thầm ở trong lòng: Thanh đao này không phải là đặt làm riêng cho Thiên Địa Nhất Đao Trảm của ta sao, cái này không phải đều ở trong tính kế của ngươi sao, toàn nói lời thừa.

“Thoát Thai Hoàn hiệu quả thế nào?” Giám chính lại hỏi.

“Phi thường tốt.” Hứa Thất An châm chước nói: “Chỉ là dung mạo thay đổi to lớn tạo thành một chút phức tạp cho ta, không bằng ta trước kia ôn nhuận như ngọc khiêm tốn giấu mình như vậy.”

“Như vậy à...” Giám chính gật gật đầu, cười nói: “Ta có thể giúp ngươi khôi phục nguyên dạng.”

A? Cái này cũng có thể biến trở về sao... Hứa Thất An có chút dại ra, vội vàng xua tay: “Không dám làm phiền Giám chính.”

Thật ra làm một nam nhân thiên sinh lệ chất khó mà tự dìm được, mới khiến ta có cảm giác nhập vai hơn!

Ở trước mặt Giám chính, hắn không dám nói láo, chỉ có thể ở trong lòng lải nhải một phen.

Giám chính chậm rãi gật đầu, nói: “Chung Ly là Ngũ đệ tử của ta, ngũ phẩm Dự Ngôn sư, nó sẽ theo ngươi rèn luyện một đoạn thời gian.”

Chử Thải Vi sửng sốt, nhìn Giám chính, lại quay đầu nhìn Hứa Thất An.

Thì ra thuật sĩ ngũ phẩm gọi là Dự Ngôn sư... Nhưng, vì sao phải theo ta lịch luyện một đoạn thời gian? Hứa Thất An thử nói:

“Cái này... Ty chức có thể biết được nguyên nhân không?”

Giám chính chưa trả lời vấn đề của hắn, hô một tiếng: “Chung Ly.”

Nữ nhân mặc trường bào vải đay đứng dậy, hướng Hứa Thất An thi lễ, nói: “Lão sư nói ngươi vận khí không tệ, theo ngươi, vận rủi của ta sẽ hạ thấp xuống mức độ nhất định, ngươi chính là cơ duyên của ta.”

Thanh âm trái lại rất vui tai, rất dễ nghe.

Hứa Thất An nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, nhưng nàng hơi cúi đầu, mái tóc rối tung hỗn độn lại dày, hoàn toàn che khuất mặt.

“Vận rủi?” Hắn hỏi ngược lại.

Chung Ly tìm từ một lát, thành khẩn trả lời: “Dự Ngôn sư có thể nhìn trộm thiên cơ, gặp thiên đạo cắn trả, vận rủi quấn thân, chỉ có chống đỡ qua ba ngàn sáu trăm kiếp, mới có thể tấn thăng. Không chống đỡ được, thì thân tử đạo tiêu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)