Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 43: Hình bộ truy nã phạm nhân (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Mắt Vương bộ đầu tròn xoe.

“Giúp đệ chuyện này đi, bổng lộc tháng sau cho huynh hết.”

“Hứa Thất An! Đệ giỏi!” Vương bộ đầu hùng hổ lao ra khỏi nha huyện.

… …

Hứa Bình Chí nhận được thông báo, lập tức mượn ngựa của đồng liêu, ra sức thúc ngựa chạy đến nha môn huyện Trường Nhạc.

Ông bước qua ngưỡng cửa vào công đường, đầu tiên là nhìn thấy con gái đang không ngừng khóc, sau đó là đám tùy tùng và nha dịch đang giương cung bạt kiếm.

Hứa Bình Chi thu ánh mắt lại, đến trước mặt con gái, sắc mặt nghiêm túc hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Hứa Linh Nguyệt như thấy được cứu tinh, khóc càng nhiều hơn, thút thít kể lại sự việc cho phụ thân nghe.

Nghe thấy công tử Chu thị lang giơ móng ngựa đạp đứa con gái nhỏ, thì khóe mắt ông dựt dựt, vẻ mặt càng âm trầm hơn.

“Nếu không có đại ca, chắc Linh Âm đã không còn rồi… Hu hu…”

Ninh Yến… Hứa Bình Chí nhìn bóng dáng cháu mình, nhắm mắt lại bình tĩnh vài giây, thấp giọng nói: “Con đi trông Linh Âm đi, không được đi ra.”

Nhìn bóng lưng con gái chầm chậm biến mất, Hứa Bình Chí im lặng bước tới, nhìn chằm chằm vào công tử áo gấm: “Chu công tử, việc này là sao?”

Công tử áo gấm đối diện với ánh mắt của ông ta, dường như cảm nhận được sát ý hết sức chân thật. Gã chợt nhớ tới lời Hứa Thất An nói trên đường, lời ngông cuồng trong cổ họng không sao phát ra được.

“Quan uy của Hứa bách hộ thật lớn đó nha. Sao? Nếu công tử nhà ta không bỏ qua, ông muốn máu phun năm bước hay sao?”

Một lão già khoác chiếc áo dài màu xanh lam, ống tay và cổ áo có đường viền màu vàng, hông đeo ngọc bội bước vào từ đại môn của nha huyện.

Tóc lão trắng nhiều hơn đen, khuôn mặt gầy gò, ánh mắt sắc bén như có chứa kim châm.

Giọng nói vừa vang lên ở cửa, nói xong thì người đã đến công đường.

“Trần thúc.” Công tử áo gấm vui mừng khôn xiết.

“Thiếu gia, sao bị thương đến như vậy, là tên súc sinh đáng chết nào ra tay. Lão nô nhìn thiếu gia lớn lên, chỉ một vết thương nhỏ đã thấy quặn lòng.”

Lão già nhìn thấy vệt máu khô trên vành tai công tử áo gấm, càng đau lòng và phẫn nộ hơn.

“Ta đã nhiều lần nói với lão gia, cho cậu một tên cao thủ Luyện Khí cảnh. Ông ấy đều lấy lý do là cậu thích gây chuyện thị phi mà từ chối.”

“Gây chuyện thị phi thì sao? Người khác chịu thiệt cũng đỡ hơn là thiếu gia cậu chịu thiệt.”

Hứa Bình Chí cảm thấy mình bị một luồng khí thế chặt, cả người như rơi vào hầm băng, lưng như có rắn bò qua. Ông có một loại cảm giác đứng trước lằn ranh sinh tử.

Cảm giác như vậy chỉ có khi ông ta thường xuyên chém giết ở chiến trường. Điều này khiến ông không dám nhúc nhích.

Lão già này là cao thủ Luyện Thần cảnh.

Chu huyện lệnh hắng giọng một cái: “Ngài là…”

“Không dám!” Ông lão ngắt lời với thái độ không mặn không nhạt: “Lão phu chỉ là một lão nô ở Chu phủ thôi, không nhận nổi tiếng ‘Ngài’ của Chu đại nhân.”

“Lão tiền bối khách khí quá rồi.” Canh cửa nhà Tể Tướng là quan thất phẩm, những người lọc lõi trong quan trường đều hiểu rõ đạo lý này. Chu huyện lệnh cười làm lành: “Chuyện ầm ĩ đến mức này đều là do hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi… Sắp đến kinh sát rồi, mọi người nên dĩ hòa vi quý. Lão tiền bối, ngài thấy thế nào?”

Lão già cười nhạt: “Mấy tên tiểu nhân vật cóc ké không đáng kể vẫn chưa ảnh hưởng tới kinh sát của lão gia. Trước giờ, Chu phủ vẫn luôn lấy đức phục người, mọi việc cứ làm theo quy định của triều đình đi.”

Mới đầu, mọi người còn chưa hiểu được lão ta nói gì. Mãi một lúc sau, tiếng bước chân rầm rầm vang dội truyền đến từ bên ngoài nha môn.

Tiếp đó, một đám binh sĩ mặc áo giáp cầm binh khí tràn vào. Dẫn đầu là một vị quan viên mặc thanh bào, thêu hình gà lôi trắng, nhìn quanh một lượt, cất cao giọng:

“Hình bộ truy nã phạm nhân. Kẻ nào không liên quan thì tránh ra, nếu như xen vào, xử cùng tội.”

Dừng lại một chút, vị quan ngũ phẩm thanh bào này quay sang Chu công tử với khuôn mặt tươi cười: “Vị công tử này, bổn quan hỏi ngươi, phạm nhân ở đâu?”

Chu công tử chỉ vào Hứa Thất An: “Còng tên chó má này lại cho ta.”

Viên quan ngũ phẩm thanh bào phất tay: “Bắt!”

Đám binh sĩ xông lên, lấy gông xiềng ra, còng Hứa Thất An lại.

“Đại nhân, cháu ta có tội gì!” Hứa Bình Chí nóng nảy.

“Có tội hay không, bổn quan tự có định đoạt.” Viên quan ngũ phẩm thanh bào lạnh nhạt nói: “Bổn quan thân là Hình bộ lang trung, phải chấp pháp công bằng, không chút qua loa.”

Hứa Bình Chí còn muốn nói tiếp nhưng bị Chu huyện lệnh giữ chặt.

“Mang đi!”

… …

(1) Lũ lụt cuốn trôi miếu Long Vương: do hiểu lầm mà người nhà đánh người nhà.

(2) Nha nội: con cháu quan lại, thường có nghĩa xấu, chỉ những công tử cậy quyền thế của nhà mà hống hách, chọc ghẹo phụ nữ, hiếp đáp bình dân.

(3) Hoa tửu: uống rượu có kỹ nữ bồi tiếp.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)