Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 41: Dạy công tử một đạo lý (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hứa Thất An không thể không thu tay về, đan chéo trước ngực.

Ầm!

Đầu gối cực cứng đập lên cánh tay đau rát.

Hai tên tùy tùng còn lại bao vây hai bên, một tên đâm trượt, còn một tên để lại một lỗ đầm đìa máu trên eo Hứa Thất An.

“Cắt gân tay gân chân, phế nó đi.” Công tử áo gấm gằn giọng nói.

Hứa Thất An liếc gã một cái, không lên tiếng, trong đầu phân tích cục diện.

Tất cả đều là Luyện Tinh cảnh nhưng chưa phải đỉnh phong. Solo một một, mình có thể đấm bất cứ đứa nào trong đám đó thành đầu heo, nhưng bọn chúng lại biết cách phối hợp…

Chủy thủ tấn công tới lần thứ hai, Hứa Thất An dùng bộ võ đối kháng học được ở kiếp trước để chống đỡ, ra vẻ thể lực từ từ không còn sức chống đỡ nữa.

Thể lực của người luyện võ Luyện Tinh cảnh đỉnh phong hết sức dồi dào, thường không bị kiệt sức. Nhưng hắn không thể để cho người khác biết rõ thực lực của hắn được, nếu không sẽ chẳng còn cơ hội.

Thấy đám tùy tùng mãi vẫn không bắt được Hứa Thất An, công tử áo gấm hơi nhíu mày, đứng ở đằng xa châm chọc: “Họ Hứa, quỳ xuống dập đầu rồi gọi hai tiếng gia gia, bổn công tử có thể tha cho ngươi một mạng.”

Hứa Thất An nói lớn: “Gia gia, mùi vị của thái nãi nãi (2) thật không tệ đó nha.”

Không chọc giận Hứa Thất An được, lại còn tự làm mình tức, công tử áo gấm lạnh lùng nói: “Giết nó.”

Ầm!

Sau khi Hứa Thất An quyền đối quyền với tên tùy tùng mạnh nhất, hắn làm bộ không đánh lại, lảo đảo lùi về sau.

Bốn tên tùy tùng còn lại thấy cơ hội, lập tức lao tới bao vây.

Đúng lúc này, gạch xanh dưới chân Hứa Thất An nứt ra, cơ chân làm ống quần phồng lên. Hắn lao ra như một mũi tên, va vào tên tùy tùng bên trái, húc gãy xương ngực, khiến gã phun máu.

Đám tùy tùng không ngờ hắn ẩn giấu thực lực nên không kịp phòng bị, để hắn đột phá vòng vây.

Hứa Thất An không trốn đi, mà phóng về phía công tử ca, tóm cổ, thụi một đấm thật mạnh vào bụng trong sự ngỡ ngàng của gã.

Lập tức, cơ thể công tử áo gấm cong lại như tôm tích, nôn ra đầy đất.

Hứa Thất An lạnh lùng nện thêm mấy cú, đấm cho công tử áo gấm phải ôm bụng, bò rạp xuống đất.

Lửa giận trong hắn cũng dịu bớt, hắn không dùng bạo lực nữa, quay sang quát đám tùy tùng: “Đứng im! Không được nhúc nhích, nếu không ta giết nó.”

Đám tùy tùng sợ ném chuột vỡ bình, không dám động đậy.

“Giỏi, giỏi lắm…” Công tử ca áo gấm ngẩng đầu lên với vẻ mặt đầy oán độc: “Ngươi biết ta là ai không?”

Rầm!

Hứa Thất An giơ chân lên, đạp vào mặt công tử ca, đè đầu gã xuống đống nôn trên đất. Hắn khẽ dùng lực ở chân, làm tên công tử ca áo gấm đau thét lên như heo bị chọc tiết.

“Vậy ta sẽ dạy công tử một đạo lý.” Hứa Thất An sầm mặt xuống: “Thất phu (3) cũng biết tức giận, mà một khi thất phu nổi giận, máu phun năm bước.”

Trong lúc hai bên đang giằng co, một đám bộ khoái mặc đồng phục màu đen mang đao, dẫn theo khoảng chục tên bạch dịch chạy đến.

Người dẫn đội chính là Vương bộ đầu.

Vốn là Vương bộ đầu rất tức giận khi biết tiểu lão đệ bị người ta đánh, nhưng sau khi nhìn thấy công tử ca áo gấm, sắc mặt ông ta chợt cứng đờ, mắt sáng lên rồi lại khôi phục vẻ giận dữ:

“Kẻ nào gan lớn trùm trời, dám ẩu đả trên đường ở huyện Trường Nhạc.”

Thấy các đồng liêu đã rút đao ra và bao vây đám tùy tùng, Hứa Thất An mới buông công tử ca áo gấm ra.

Công tử ca kích động gầm lên: “Bắt lấy cho ta, bổn công tử phải băm nó cho chó ăn.”

Vương bộ đầu giả vờ không nghe thấy, hùng hổ nói: “Đồ khốn nạn, mang hết đi.”

Mặc kệ công tử ca áo gấm tỏ rõ thân phận ra sao, ông ta cứ giữ bộ dạng ‘ông đây vô văn hóa’.

Chắc là cảm thấy tên bộ khoái này thực sự không có kiến thức và đầu óc, nên công tử ca áo gấm không náo loạn nữa, để bọn nha dịch giải về nha môn huyện Trường Nhạc.

Vương bộ đầu đi chậm lại, đến cạnh Hứa Thất An: “Huynh đệ gặp chuyện lớn rồi, thân phận thằng khốn đó không đơn giản đâu. Đệ đã nghĩ ra cách giải quyết chưa?”

Nhãn lực của lão Vương thật độc.

Mình có còn lựa chọn nào khác đâu… Hứa Thất An nói khẽ: “Gọi nhị thúc đệ chưa?”

Hai người vừa đi vừa nói, chẳng bao lâu đã đến nha huyện.

… …

(1) ly văn: hoa văn hình con ly. Con ly, ngày xưa nói nó giống con rồng, sắc vàng, không có sừng. Nay các đầu cột nhà hay chạm con ly gọi là ly đầu.

(2) thái nãi nãi: mẹ của ông.

(3) thất phu: người bình thường, người vô học.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)