Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 36: Nửa bài thơ bảy chữ dọa đại nho (1)

Chương Trước Chương Tiếp

“Hứa Từ Cựu, học sinh của ta, rất am hiểu binh pháp, là một tài năng đáng để bồi dưỡng.” Bậc thầy binh pháp Trương Thận giới thiệu, “là một tên không biết làm thơ” câu này thì nói thầm trong lòng.

Ông ta hơi thắc mắc, ngươi có biết làm thơ đâu mà bước ra làm gì?

Người chắc mẩm bỏ túi được ngọc bội tím, Chu Thối Chi, nghe vậy cũng hơi cảnh giác, nhưng thấy là Hứa Tân Niên thì cũng chẳng thèm để ý nữa.

Chỉ liếc y một cái.

Học chung được mấy năm, không dám nói là biết gốc biết rễ, nhưng đối phương cao thấp ra sao vẫn hiểu được chút ít.

Hứa Tân Niên nổi bật ở phương diện sách luận, binh pháp cũng có trình độ, nhưng làm thơ thì khó mà tinh tế được.

Ngọc bội vẫn là của mình.

Đám học sinh đều nhìn chăm chú Hứa Tân Niên, y hưởng thụ ánh mắt của mọi người, trưng ra cái bản mặt không coi ai ra gì, trông về mặt trời lấp ló phía xa:

“Mười dặm vàng pha bóng nhật vân.”

Đại kỳ thủ Lý Mộ Bạch vuốt râu gật gù, câu này chỉ đơn giản là thuật lại cảnh sắc nhưng lòng dạ khoáng đạt, sinh động.

“Nhạn xuôi gió bấc tuyết bay nhanh.”

Hiện tại là đầu đông, tuyết vẫn chưa đến nhưng không lâu nữa, câu này cũng không tính là khuếch đại.

Mặt trời dần buông, tuyết bay đầy trời, cánh nhạn dập dìu trong cơn gió bấc gào thét, những hình ảnh đó chỉ cần hơi cảm nhận là đã xuất hiện trong đầu.

Hai câu này đã phác họa nên bối cảnh rất tốt, cực kỳ phù hợp với cuộc đưa tiễn ngày hôm nay.

Trương Thận cực kỳ kinh ngạc, quan sát kỹ Hứa Tân Niên thêm lần nữa. Với trình độ làm thơ của người học sinh này, hai câu thơ bảy chữ kia chắc hẳn đã là tác phẩm dốc hết tâm huyết rồi. Nếu cứ tiếp tục duy trì như thế, nói không chừng có thể so sánh được với Chu Thối Chi.

Trong ba vị đại nho đức cao vọng trọng, trình độ làm thơ của Tử Dương cư sĩ là cao nhất. Ông ta nghiền ngẫm hai câu thơ, trong lòng hiện lên một buồn không tên.

Mười dặm, hoàng hôn, gió bấc, cánh nhạn lẻ loi, tuyết rơi tán loạn… Tất cả họa lên một bức tranh tiêu điều thê lương.

Cứ như lần này không phải ông ta ra làm quan, mà là bị đày đi vậy.

Nhưng mà vẫn nói đúng trọng điểm.

Lần ra làm quan này nhìn như là được triều đình trọng dụng, ban cho quyền hành. Nhưng cái đám đi ra từ Quốc Tử Giám kia sẽ trơ mắt nhìn ông ta một bước lên mây hay sao?

Sẽ mặc cho ông ta đặt nền móng trong quan trường cho Thư Viện Vân Lộc hay sao?

Lần đi Thanh Châu này thật ra vẫn chưa biết sẽ thế nào, con đường phía trước vẫn rất mịt mờ.

Bỗng nhiên, Hứa Tân Niên giang hai tay ra, gương mặt đẹp trai được ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi, hiện lên vẻ tinh tế hoàn mỹ tựa như viên ngọc tuyệt đẹp.

Y giơ tay lên một cách hăng hái, nhìn thẳng vào Tử Dương cư sĩ, đọc lên hai câu thơ cuối bằng giọng đầy khí phách:

“Chớ buồn nẻo trước không tri kỷ!”

“Thiên hạ ai người chẳng biết anh!”

Trong chớp mắt, cả trong và ngoài đình đều yên tĩnh.

Phút chốc, mọi người ở đây ai cũng sởn hết da gà lên.

Chu Thối Chi quay đầu sang một cách cứng ngắc, sững sờ nhìn Hứa Tân Niên đang đứng ngạo nghễ.

“Chớ buồn nẻo trước không tri kỷ! Thiên hạ ai người chẳng biết anh!” Lý Mộ Bạch hưng phấn vỗ tay: “Thật tuyệt!”

Hai câu trước đầy vẻ bi thương, hai câu sau lại xoay chuyển càn khôn, khiến người ta cảm thấy sáng tỏ thông suốt, phấn chấn lòng người.

Trương Thân im lặng nhìn Hứa Tân Niên.

Giờ phút này, Tử Dương cư sĩ vẫn còn đang chìm đắm trong ý cảnh của bài thơ bảy chữ này, tâm hồn vẫn đang rung động.

“Thơ hay, thơ hay quá…” Ông ta lẩm bẩm.

“Sao chỉ có nửa bài?” Bậc thầy binh pháp Trương Thận thấy học sinh của mình không ngâm tiếp thì không kìm được mà mở miệng hỏi.

… Hứa Tân Niên hơi khựng lại: “Bài thơ này chỉ có nửa bài.”

Chỉ có nửa bài ư?

Những người đọc sách ở đây lập tức trợn mắt lên, họ khó mà tiếp thu được những lời như vậy. Ai làm thơ mà chỉ có nửa bài chứ?

“Không sao không sao, nửa bài thôi đã kinh tâm động phách như vậy rồi.” Tử Dương cư sĩ bình thường trở lại, nở một nụ cười thật tươi: “Hứa Từ Cựu, bài thơ này tên là gì?”

“Không có!”

Hứa Tân Niên vẫn kiêu ngạo, thật ra là không biết giải thích như thế nào, chỉ có thể tiếp tục giữ vẻ cao ngạo, mới có thể làm cho người ta không hỏi tiếp nữa.

“Đừng vội đừng vội.” Nụ cười của Tử Dương cư sĩ ngược lại còn tươi hơn: “Bài thơ này là để đưa tiễn ta đúng không?”

Hứa Tân Niên gật đầu.

“Không bằng lão phu thay ngươi đặt một cái tên được không?”

Đại kỳ thủ Lý Mộ Bạch và bậc thầy binh pháp Trương Thận đột nhiên hiểu được dụng ý của ông ta, trong lòng cảm thấy chua như chanh vậy.

“Vậy thì gọi là ‘Đình Miên Dương đưa tiễn Dương Chu đến Thanh Châu’ thấy thế nào?” Đường đường là bậc đại nho, trong mắt lại đầy vẻ chờ mong.

“Cũng được!” Hứa Tân Niên phách lối theo thói quen, nhưng sau đó nhận thấy thái độ của mình thiếu cung kính, liền bổ sung: “Toàn bộ nhờ tiên sinh làm chủ.”

“Lão tặc vô sỉ!”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️