Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 33: Dẫn muội muội đi dạo phố (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Chuyện của người đọc sách đương nhiên là tỏa sáng trước mặt mọi người.

Vốn là bài thơ này định đưa Hứa Tân Niên dùng để kết giao quan hệ, hắn cũng chẳng quá quan tâm là dùng tên ai.

Hắn đâu có định kiếm ăn trong giới Nho gia, thực ra thi từ chẳng có bao nhiêu tác dụng với hắn. Đây cũng là lý do mà cả tháng qua hắn không dùng thi từ để tỏa sáng trước mặt mọi người.

Hoàn cảnh không cho phép mà.

Cả ngày ở cùng một chỗ với đám Bộ Khoái khua đao múa thương, ngâm thơ cho bọn chúng nghe, chẳng bằng dạy bọn chúng hát dâm từ.

“Tên thơ đâu?” Hứa Tân Niên hỏi.

… Quên mọe rồi. Sắc mặt Hứa Thất An cứng đờ: “Bài thơ này là huynh bộc lộ cảm xúc làm ra, vẫn chưa có tên, đệ đặt đại đi.”

… …

Ăn sáng xong, Hứa Tân Niên dắt ngựa yêu của phụ thân từ hậu viện, vội vàng rời đi. Hai thúc cháu luận bàn ở trong sân, đến điểm là dừng.

“Khá lắm, thân thủ lại có tiến bộ, muốn tiến thêm bước nữa chỉ có thể vào Luyện Khí cảnh thôi. Nhưng mà khí thế cần thiên địa giao cảm mới có thể sinh ra.” Hứa nhị thúc nhận khăn từ tôi tớ, lau gò má: “Trừ việc tắm nước thuốc ra còn phải có cao thủ Luyện Thần cảnh khai thiên môn cho cháu. Nếu không cả đời cháu cũng không có cách nào bước vào được Luyện Khí cảnh.”

Luyện Thần cảnh là tầng thứ bảy trên con đường luyện võ.

“Nhị thúc, thúc muốn nói cái gì?” Hứa Thất An lau mồ hôi.

“Thúc vào sinh ra tử ở chiến dịch Sơn Hải mới tích lũy được chiến công, để cao thủ trong quân khai thiên môn cho thúc, bước vào Luyện Khí cảnh.” Hứa nhị thúc thở dài: “Về nhà đến năm thứ hai thì có Tân Niên.”

“Hiện nay thời thế cũng coi như là thái bình, nên cháu chẳng có cơ hội tích lũy chiến công, sao lên được Luyện Khí đây? Không Luyện Khí, sao lập gia đình được?”

“Ninh Yến à, Nhị thúc lớn tuổi rồi, tâm nguyện duy nhất chính là thấy cháu cưới vợ sinh con. Có vậy thúc mới không cảm thấy có lỗi với phụ thân đã khuất của cháu.”

“Đi bước nào tính bước đó chứ biết sao giờ.” Hứa Thất An đáp qua loa.

Ngoại trừ cách tích lũy công lao ra còn có cách khách để lên cấp, đó chính là đập tiền.

Phương thuốc và cao thủ cũng có thể giải quyết bằng bạc.

Hiệp dựa vào võ mà vi phạm lệnh cấm, do đó triều đình khống chế nghiêm ngặt số lượng người luyện võ. Pháp lệnh quy định, cao thủ Luyện Thần cảnh không được lén khai thiên môn cho bất kỳ ai. Nếu như muốn khai thiên môn cho con cháu trong nhà, thì cần phải báo cáo với quan phủ.

Nhưng mà, bầu không khí của quan liêu Đại Phụng lúc này rất tệ, tham quan ô lại hoành hành. Uy nghiêm của triều đình dần dần suy nhược. Cho dù không dám công khai chống đối luật pháp, nhưng có không ít cao thủ Luyện Thần cảnh tìm kiếm đối tượng giao dịch ở trên chợ đen.

Hứa Thất An nỗ lực kiếm tiền chính là vì định dùng bạc để thay thế công lao.

Bằng không, cứ kẹt ở Luyện Tinh cảnh mãi như vậy, mình còn cần cái ‘của nợ’ này để làm gì?

Thẩm thẩm dẫn theo hai đứa con gái đi đến, đứa dưới mai hiên hành lang hô: “Lão gia, trời ấm áp dễ chịu, ông dẫn Linh Nguyệt và Linh Âm ra ngoài đi dạo đi.”

Hứa nhị thúc cau mày nói: “Tôi bận rồi.”

“Chẳng phải hôm nay được nghỉ à.”

“Tôi hẹn uống rượu với đồng liêu, lát nữa phải đi rồi. Hay là để Ninh Yến dẫn bọn nó ra ngoài chơi đi.”

Cô nương thuộc dòng dõi nhà đọc sách, thường sẽ bị nhốt trong khuê phòng, không thể tùy tiện ra ngoài dạo phố.

Hứa gia là dòng dõi võ tướng, nên gia giáo không quá khắt khe như thế.

Hứa Thất An quay đầu nhìn lại, vừa đúng chạm phải ánh mắt long lanh trong sáng của thiếu nữ đôi tám. Về sắc đẹp, nàng còn ‘trò giỏi hơn thầy’, đang mím mím môi, có chút e lệ hướng nội, đầu hơi cúi.

“Cũng đúng lúc đang rảnh.” Hứa Thất An gật gật đầu.

Nhớ lại kiếp trước, mình cũng dẫn theo đứa em gái 16 tuổi đi dạo phố. Lúc đó, mình vẫn còn 18 tuổi ‘năm tháng vàng son’. Dĩ nhiên là khi ấy em gái mình hoàn toàn không thể so được với Hứa Linh Nguyệt.

… …

Biệt Đổng Đại kỳ 2 - Cao Thích

Thiên lý hoàng vân bạch nhật huân,

Bắc phong xuy nhạn tuyết phân phân.

Mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ,

Thiên hạ hà nhân bất thức quân?

Dịch nghĩa:

Ngàn dặm mây vàng, ban ngày bóng nhạt

Gió bấc khởi nhạn (bay về nam), tuyết bời bời

Chớ buồn con đường phía trước không có người tri kỷ

Sao lại có người trong thiên hạ không biết đến anh.

Bản dịch của Tản Đà:

Mười dặm vàng pha bóng nhật vân,

Nhạn xuôi gió bấc tuyết bay nhanh

Chớ buồn nẻo trước không tri kỷ!

Thiên hạ ai người chẳng biết anh!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️