Quy luật cốt lõi của cái thứ thi từ này chính là vận dụng bằng trắc.
Chỉ cần điều đó không thay đổi thì dù ở thế giới khác, những bài thơ mà Hứa Thất An học được từ ‘9 năm giáo dục bắt buộc’ vẫn còn có đất dụng võ.
Hứa Tân Niên lườm hắn một cái, giương cằm lên: “Trên trời một con chim, dưới đất một con sâu. Chim nhỏ bay sà xuống, sâu nhỏ đi luân hồi.”
“Phì…” Hứa Linh Nguyệt che miệng cười khẽ, nhưng bị Hứa Thất An trừng mắt nhìn một cái, liền giấu đi khuôn mặt đỏ bừng.
… Quá ác mồm mà, mình thật muốn đánh y. Vẻ mặt Hứa Thất An cứng đờ. Đây là bài thơ mà chủ cũ làm lúc 10 tuổi. Năm đó để vỡ lòng cho 3 huynh muội Hứa gia (Lúc ấy Hứa Linh Âm vẫn còn là nòng nọc nhỏ), vị ông ngoại tú tài kia đã khảo thí thử thi từ của bọn họ, thế là bài thơ ‘quỷ phủ thần công’ sinh ra từ đó.
Thẩm thẩm nói một cách giễu cợt: “Ninh Yến, không phải là thẩm thẩm khinh thường cháu, đó giờ Hứa gia cũng chỉ có Ninh Yến là người đọc sách. Chữ của hai thúc cháu như gà bới vậy.”
“Đến chữ còn viết không xong mà đòi làm thơ.” Thẩm thẩm bĩu môi, động tác trợn mắt lên hết sức xinh đẹp.
Nhị thúc hơi lúng túng, tằng hắng một tiếng: “Ninh Yến này, chuyện của người đọc sách chúng ta đừng dính vào. Hôm nay được nghỉ, thúc cháu mình đi sửa nhà được không?”
Ngụ ý là tiểu tử đừng có ham vui mà lắm mồm, chuyện của người đọc sách thì cháu hiểu cái gì. Tự làm mất mặt mình còn hại ông đây bị vợ coi thường nữa.
“Mười dặm vàng pha bóng nhật vân.” Hứa Thất An hờ hững ngâm.
Thẩm thẩm lườm một cái, tiếp tục húp cháo.
Hứa nhị thúc thì lau mỡ dính trên khóe miệng cho tiểu nha đầu.
Hứa Tân Niên lại hơi nhíu mày, chỉ một câu vẫn chưa nghe ra gì cả. Nhưng Hứa Thất An có thể làm ra một câu thơ bảy chữ gọn gàng như thế, đã khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
“Nhạn xuôi gió bấc tuyết bay nhanh.”
Hứa Tân Niên hơi sửng sốt, trong đầu tự hiện lên hình ảnh tương tự.
Hứa Linh Nguyệt ngẩng mặt lên, đôi mắt xinh đẹp nhìn anh họ đầy vẻ kinh ngạc.
Hứa Thất An lại cúi đầu húp cháo, không nói gì nữa.
“Câu sau đâu? Câu sau đâu?” Hứa Tân Niên gấp gáp hỏi, cảm giác này tựa như lúc ở quán trà nghe kể chuyện. Khi đến đoạn gay cấn thì người kể chuyện đột nhiên gõ thước: Muốn biết tiếp theo ra sao, mời lần sau tới nghe sẽ rõ.
Làm người ta bực bội chỉ muốn đấm vào mặt.
“Huynh chẳng biết làm thơ.” Hứa Thất An liếc nhẹ sang thẩm thẩm. Chẳng qua là hắn cảm thấy hôm nay thẩm thẩm đặc biệt đoan trang xinh đẹp, tuyệt đối không có ý ám chỉ bà phải xin lỗi.
Thẩm thẩm trừng lớn đôi mắt to của mình, quay sang hỏi con trai: “Thơ này hay lắm ư?”
Hứa Linh Nguyệt dịu dàng nói: “Rất có ý cảnh!”
Nàng đọc sách cũng ít, nhưng có thể nghe ra hai câu mở đầu vô cùng hay.
Thấy hai đứa con có thái độ như thế, Hứa Bình Chí ngạc nhiên, nhìn chằm chằm Hứa Thất An, trong mắt vừa có vẻ kinh ngạc, lại có đầy sự mong đợi.
“Chớ buồn nẻo trước không tri kỷ! Thiên hạ ai người chẳng biết anh!” Hứa Thất An vừa nhai bánh quẩy, vừa ngâm hai câu sau.
Lạch cạch… Đôi đũa trong tay Hứa nhị lang rớt xuống bàn.
“Chớ buồn nẻo trước không tri kỷ! Thiên hạ ai người chẳng biết anh…” Y nhẩm lại, chìm đắm trong ý cảnh không cách nào thoát ra.
Cơ thể mềm mại của Hứa Linh Nguyệt run lên, mu bàn tay nổi lên lớp lớp da gà.
Hứa Bình Chí hơi nhếch miệng: “Mẹ nó, sao nghe thôi mà thấy sởn cả tóc gáy.”
Tuy trong lòng thẩm thẩm không phục, nhưng đồng ý với chồng mình.
Sức mạnh của thi từ chính là ở đây, là một cảm giác chấn động về mặt tâm hồn. Dù cho người không biết làm thơ, không biết quy luật bằng trắc, nhưng khi nghe tác phẩm kinh điển, vẫn không kiềm được mà nổi hết da gà.
Trước đây, lúc đọc sách Hứa Thất An cũng có cảm giác này, thường hay bị chấn động bởi một tác phẩm kinh điển nào đó trên sách giáo khoa ngữ văn.
“Mười dặm vàng pha bóng nhật vân,
Nhạn xuôi gió bấc tuyết bay nhanh.
Chớ buồn nẻo trước không tri kỷ!
Thiên hạ ai người chẳng biết anh!”
Hứa Tân Niên không nhịn được ngâm lên, mặt kích động đến đỏ bừng, làm cho gương mặt vô cùng thanh tú của y càng thêm vẻ… Kiều mị.
Thật là tác phẩm xuất sắc!
Y không rành về lĩnh vực thi từ, nhưng làm người đọc sách có ai lại không thích đấu rượu ngâm thơ, lúc nghe được bài hay cũng sẽ không kìm được mà gõ nhịp ngâm lên, nhiệt huyết sôi trào.
“Huynh… Biết làm thơ từ bao giờ?” Ánh mắt Hứa Tân Niên nhìn Hứa Thất An, lúc thì sáng rực, lúc thì chấn động, lúc thì nghi hoặc.
“Huynh nói không biết làm thơ lúc nào?” Hứa Thất An cười nhẹ: “Thơ làm lúc vỡ lòng có thể chứng minh cho bây giờ ư? Đó giờ huynh vẫn luôn biết làm, chỉ là không muốn thể hiện mà thôi.”
“Thì ra Ninh Yến mới là mầm đọc sách của Hứa gia chúng ta.” Hứa nhị thúc sướng đến phát điên, mặt mày hớn hở: “Biết vậy lúc trước đã để cháu đọc sách, còn Từ Cựu luyện võ rồi.”
Thẩm thẩm không đồng ý, nhưng há miệng ra lại không biết nói gì để phản bác.
Không được, nếu vậy thì mình văn chẳng thành, mà lão nhị võ cũng chẳng xong… Hứa Thất An hiểu rõ, chủ cũ là một tên đầu đất, đọc sách chỉ tổ phí thời gian, thuộc cái kiểu mà bỏ học đi làm phụ hồ còn hơn.
Hứa Tân Niên cũng chả phải người có thể luyện võ, trông chờ gì vào một tên da mỏng thịt mềm? Rèn luyện thể phách ư?
“Chỉ có điều, đây là thơ của Ninh Yến, nghe qua là xong. Từ Cựu, con không được chiếm làm của riêng, đó không phải là hành vi của người đọc sách.” Hứa nhị thúc nói.
Hứa Tân Niên “Ồ” một tiếng đáp lại phụ thân, y là người như vậy sao? Quay sang nói với Hứa Thất An: “Bài thơ này cho đệ mượn dùng. Đệ sẽ nói rõ là do huynh làm.”