Tiểu nha đầu cảm thấy rất ấm ức, rõ ràng mình được thêm nữa cái bánh quẩy, vậy mà sao mẹ vẫn mắng mình chứ.
Lúc này, Hứa Tân Niên bước vào, miệng lầm bầm, mắt không có tiêu cự. Y ngồi xuống, vừa ăn cơm vừa nghĩ ngợi.
Thẩm thẩm hừ một tiếng, không thèm để ý đến đứa nhỏ ngốc nghếch kia nữa, bắt đầu lo lắng cho tiền đồ của con trai:
“Niên nhi, đang yên đang lành làm thơ làm cái gì. Người thì phải có sở trường sở đoản, đừng để ý đến lời bóng gió của người ngoài.”
Hứa Tân Niên am hiểu sách luận (1), thi từ là điểm yếu của y.
“Từ Cựu, khi nào đệ mới có thể đột phá Khai Khiếu, đạt đến bát phẩm Tu Thân Cảnh?” Hứa Thất An đột nhiên hỏi.
Hứa Tân Niên đi con đường tu hành của Nho gia. Thư Viện Vân Lộc do đại đệ tử của Thánh Nhân Nho gia sáng lập cách đây 1200 năm.
Đây là Thánh Địa hằng mơ ước của người đọc sách trong thiên hạ.
Nho gia đệ cửu phẩm: Khai Khiếu.
Khai Khiếu chỉ có thể mở rộng trí nhớ, đọc nhanh như gió, tăng cường năng lực học tập, nhưng vẫn là người bình thường.
“Tạm thời chưa có dấu hiệu gì cả, sư trưởng nói phải tự ngộ.” Hứa Tân Niên lắc đầu tiếc nuối.
“Đệ có thể thử tham khảo Tu Thân cảnh mà.” Hứa Bảy An nói: “Khai Khiếu cảnh tu hành ra sao?”
Hứa Tân Niên nhớ lại: “Thuộc làu kinh điển của Thánh Nhân, biết vận dụng chúng, đây là Khai Khiếu cảnh.”
Thuộc làu… Biết vận dụng… Cái trước thì cần nhiều thời gian để ghi nhớ, cái sau thì dựa vào ngộ tính. Hứa Thất An gật gù một cách đăm chiêu.
Điều này cũng giống với Luyện Tinh cảnh của hệ thống luyện võ, phải rèn luyện khí huyết và thể phách quanh năm suốt tháng.
“Phải chăng Tu Thân cảnh cũng phải rèn luyện thể phách?” Hứa Thất An hỏi.
Hứa Tân Niên hơi cân nhắc một lúc, nói: “Nho sĩ Tu Thân cảnh, tâm không biết sợ, mỗi lời nói và cử động đều có thể khiến cho người khác tin phục, khích lệ ý chí chiến đấu. Đệ đã thử đảo ngược phương pháp tu hành theo Tu Thân cảnh.”
“Rồi sao, có thành công không?”
Hứa Tân Niên làm bộ không nghe thấy, quay đầu nói với mẫu thân: “Trong thư viện có một vị trưởng bối đến Thanh Châu làm quan. Lần đi này đường xá xa xôi, ngày mai các học sinh trong thư viện sẽ tặng thơ đưa tiễn ông ấy.”
Nói đến đây, Hứa Tân Niên tỏ vẻ rối rắm: “Con còn chưa làm ra được thơ tiễn đưa.”
Hứa Linh Nguyệt lẩm bẩm: “Nhị ca không có tài làm thơ.”
Thẩm thẩm trừng mắt nhìn nàng, nói với vẻ không vui: “Nhị ca của con tài hoa hơn người, chỉ là trước giờ không chú tâm vào con đường thi từ thôi.”
Hứa Bình Chí gãi gãi đầu: “Cứ viết đại vài câu thôi. Cha thấy câu thơ hôm nọ con thốt lên rất có khí phách đó.”
“Há… Há… Há…” Hứa Thất An cười lớn.
Mặt Hứa Tân Niên đơ ra, cố gắng đổi chủ đề: “Vị trưởng bối đó là đại nho nổi danh khắp thiên hạ, rất giỏi làm thơ. Đưa tiễn ông ấy đều là những học sinh khá có tài làm thơ. Ngoại trừ kính ngưỡng với bậc trưởng bối, còn có ý muốn kết giao quan hệ.”
“Nếu như có thể nhận được sự chú ý của vị tiền bối đó, sẽ có ích rất nhiều.”
Ồ, cuối cùng cũng biết kết giao quan hệ.
Hứa Tân Niên kiêu căng tự mãn, trên miệng lúc nào cũng treo câu “Quân tử chi giao nhạt như nước”, “Quân tử kết bạn không kết đảng“. Sau khi trải qua nguy hiểm lần này, rốt cuộc y cũng ý thức được tầm quan trọng của quan hệ.
Là người làm đại ca như Hứa Thất An, cảm thấy rất vui mừng.
Nhị lang không rành làm thơ, mà phải nỗ lực để kết giao như vậy, chắc hẳn là một nhân vật lớn… Thẩm thẩm quýnh lên: “Vậy thì phải làm sao mới tốt đây.”
Hứa Tân Niên nói một cách bất đắc dĩ: “Mẹ, phải có cơ duyên mới làm ra được văn chương hay. Thi từ cũng như vậy.”
Nói xong, y thở dài: “Nếu như lúc đầu con có thể kết giao với vị tiền bối văn đàn này, thì chắc có lẽ đã cứu được cả nhà mình khỏi nhà lao, chứ đâu cần phải cầu cứu khắp nơi như vậy.”
Sắc mặt thẩm thẩm lập tức ủ rũ, bà quan tâm đến tiền đồ của con mình hơn bất kỳ ai.
Đại nho chân chính có khí phách, đưa bạc tặng quà đều không ổn, nhất định phải hợp ý, khiến người ta cảm thấy ngươi đáng kết giao, chú ý đến ngươi.
Hứa Bình Chí cau mày: “Ông ngoại của con cũng như con vậy, chỉ biết làm văn, chẳng biết làm thơ.”
Thẩm thẩm không phục, mày liễu nhướng lên: “Ông có ý gì? Đây là lỗi của cha tôi hay sao?”
“Tân Niên có thể đậu cử nhân đó là công lao của Lý gia tôi, đó là vì nó giống tôi. Ông nhìn Linh Âm thử xem, bởi vì giống ông nên đến nay vẫn còn chưa vỡ lòng.”
Vẻ ngoài của Hứa Tân Niên và Hứa Linh Nguyệt giống mẹ, nhan sắc khiến người khác phải ganh tị. Gương mặt của tiểu nha đầu Hứa Linh Âm lại giống cha. Do đó, ngoài đáng yêu ra thì còn có vẻ hơi ngốc nghếch.
Hứa nhị thúc cứng họng, không trả lời được.
Hứa Thất An không phục: “Thẩm thẩm, thẩm nói vậy là không đúng. Theo ý thẩm, chẳng lẽ nói gien Hứa gia cháu đần độn ư?”
Gien là gì thì thẩm thẩm không biết, bà cười khẩy một cái: “Nếu như lúc đó tiểu tử ngươi là loại ham học, chắc cũng không đi luyện võ đâu nhỉ?”
Người xấu tính như Hứa nhị lang mà cũng phải chủ động kết giao, xem ra thân phận của vị trưởng bối thư viện đó không thấp. Quan hệ của Nhị lang chính là quan hệ của mình, quan hệ của mình vẫn là của mình, phải giúp y một tay. Hứa Thất An bắt đầu lục lọi trong đầu xem có bài thơ kinh điển nào ở kiếp trước, có thể dùng để đưa tiễn hay không.
Tuy là mình không tính lăn lộn trong đám Nho gia, nhưng lợi dụng hợp lý tài nguyên để đổi lấy chỗ tốt, cớ sao lại không làm chứ.
Hắn mau chóng xác định được một bài thơ.
Hứa Thất An cắn mạnh bánh bao một cái: “Làm thơ ư? Hôm nay cháu sẽ cho thẩm thấy, Hứa gia cháu ai cũng là nhân tài.”
Điều mà hắn đang đắn đo lúc này, đó là phải chăng bài thơ này quá mức xuất sắc? Nên nhớ rằng, những bài thơ có thể được đưa vào trong sách giáo khoa, đều là tác phẩm kinh điển.
… …
(1) Bài văn giải nghĩa và bàn bạc về một tư tưởng trong sách cổ. Một bài văn trong chế độ khoa cử thời xưa.