Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 30: Thường ngày trêu chọc thẩm thẩm (1)

Chương Trước Chương Tiếp

“Hây!”

Hứa Thất An đứng dưới mái hiên trong tiểu viện, tiện tay ném mạnh một cái ám khí hình thoi. Hắn chẳng nhắm kỹ, nhưng lại cắm trúng hồng tâm trên cọc gỗ cách hơn 20 bước chân.

Đây không phải là do kỹ năng ném ám khí của hắn quá cao cường… Mà là vận khí hắn tốt.

“Cơ thể này của mình tuyệt đối có vấn đề…” Hứa Thất An thì thầm.

Vận may của hắn tốt quá đáng rồi, cả tháng nhặt được 1 lượng 2 chỉ bạc, tương đương với bổng lộc nửa tháng.

Số tiền đó đủ cho một gia đình 3 người bình thường, sống tiết kiệm trong 3 tháng.

Mà điều kỳ lạ nhất là lần nào cũng nhặt được một chỉ, vậy thì chẳng thể dùng vận may để hình dung.

Không cần hiểu rõ nguyên nhân cũng thấy việc này có gì đó quái lạ rồi.

“Hệ thống ba ba? Ngài ra đi mà, đừng chơi trốn tìm với con nữa.” Hứa Thất An thử thăm dò.

Hệ thống không có phản ứng gì.

Suốt một tháng qua, hắn từng thực hiện vô số thử nghiệm, cố gắng thức tỉnh hệ thống.

Nhưng thực tế nói với hắn, chẳng có hệ thống nào cả.

Vậy thì cái vận may quái lạ kia phải giải thích ra sao?

Không thể tưởng tượng được loại người mua vé số 5 tệ chẳng trúng nổi bao giờ như mình, lại có một ngày trở thành người may mắn. Chẳng biết là kéo dài được bao lâu… Hứa Thất An cười khổ.

Có thể hơi khẳng định, chủ cũ hoàn toàn không phải là người có vận may lớn. Nếu như y có thì thẩm thẩm đã chẳng ghét bỏ y như thế, mà sẽ chu cấp cho y như tổ tông vậy.

Cả nhà khỏi cần phấn đấu, dựa vào khoản tiền do y nhặt về là đủ sống rồi.

“Loại quà tặng không rõ nguồn gốc này không hiểu sao lại khiến người ta thấp thỏm không yên…” Ánh mắt Hứa Thất An đờ đẫn, thở dài nói: “Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó thôi.”

Hôm nay được nghỉ, Hứa Thất An nhảy qua bức tường cao một trượng, sang nhà Nhị thúc ăn sáng.

Thật ra, tiểu viện hắn sống vốn là nơi ở của một vị quản gia già của Hứa gia, chỉ cách đại trạch một bức tường.

Sau đó vị quản gia già qua đời, tiểu viện bỏ không. Mãi đến khi Hứa Thất An trở mặt với thẩm thẩm, dưới cơn nóng giận đã chuyển sang đây.

Chủ cũ là một người ngang bướng, một ngày ba bữa đều tự mình làm. Thỉnh thoảng, Nhị thúc sẽ mang theo rượu và đồ ăn, trèo tường sang nhậu với cháu mình.

Bây giờ, Hứa Thất An không cần phải vì chấp niệm của chủ cũ mà tự làm khổ mình. Tự làm bữa sáng thì dậy không nổi, mà ra ngoài ăn thì phí tiền.

Để tiền đi câu lan nghe hát không sướng hơn ư? Có thể được nhìn cái mông đong đưa của các tiểu tỷ tỷ qua lớp váy lụa mỏng manh.

… …

Trong sảnh.

Thẩm thẩm mặc một chiếc váy ống tay rộng màu đỏ sậm, thấy Hứa Thất An bước vào thì bĩu môi, cúi đầu tiếp tục húp cháo.

Thẩm thẩm không phải là tiểu thư con nhà giàu, cha là một tú tài, có thể miễn cưỡng tính là dòng dõi người đọc sách. Thẩm thẩm mưa dầm thấm lâu, coi như thông tình đạt lý, vừa mới nhận ân tình của đứa cháu xui xẻo này nên cũng không tiện đuổi đi. Bà ta mắt nhắm mắt mở với đứa cháu ‘đừng khinh thiếu niên nghèo’ bây giờ đã trở nên giỏi giang này.

Tiểu nha đầu đứng trước cái ghế tròn, trên ghế có đặt bữa sáng của nó. Gồm: 3 cái bánh bao, 2 cái bánh quẩy, 1 dĩa dưa cải, 1 bát cháo hoa lớn.

“Đại ca…” Tiểu nha đầu gọi ú ớ.

“Sao không thấy Từ Cựu?” Hứa Thất An hỏi.

Từ Cựu là tên chữ của Hứa Tân Niên, tên chữ là tên bổ sung.

“Đóng cửa ở trong phòng làm thơ.” Hứa Bình Chí nói.

Hứa Thất An ngồi xuống, Lục Nga bưng cho hắn 1 bát cháo hoa, 6 cái bánh bao, 1 dĩa củ cải muối, 1 chén đậu hũ.

Sức ăn của người luyện võ Luyện Tinh cảnh lớn hơn người bình thường rất nhiều.

Nhưng đến Luyện Khí cảnh như Nhị thúc thì sức ăn lại giống như người bình thường.

Nhiêu đây chỉ mới lửng bụng thôi… Hứa Thất An nhìn sang tiểu nha đầu, vẻ mặt hiền lành: “Linh Âm, chia cho đại ca một cái bánh bao có được không?”

Mọi người đều nhìn qua hắn.

Ở trong nhà, con nhóc này thứ gì cũng chẳng để ý, nhưng ở trong mặt trận ăn uống này, ai dành đồ ăn của nó, nó liều mạng với người đó.

“Không được!” Quả nhiên tiểu nha đầu dang hai cánh tay ra, bảo vệ đồ ăn như gà mái bảo vệ con.

“Muội đừng nóng, đại ca sẽ không để muội chịu thiệt thòi đâu.” Hứa Thất An cầm lên một cái bánh bao, thẩy vào trong mâm của nó, chỉ vào 4 cái bánh bao nói:

“Ở đây có 4 cái bánh bao, có phải chúng ta đều có phần không?”

Hứa Linh Âm gật gật đầu.

“Phải chăng nên chia đều?”

Hứa Linh Âm vẹo đầu suy nghĩ một lúc, sau đó gật đầu.

“Muội 2 cái, đại ca 2 cái. Sau đó, đại ca lại cho muội thêm nửa cái bánh quẩy. Có phải muội lời rồi hay không?”

“Ừm.” Hứa Linh Âm bị dẫn dắt theo tiết tấu, cảm thấy mình lời to rồi, mặt mày hớn hở.

Hứa Linh Nguyệt: “...”

Hứa Bình Chí trừng mắt nhìn cháu mình: (?_?)

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️