Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 26: Trò chơi tâm lý (1)

Chương Trước Chương Tiếp

“Đùng!”

Chu huyện lệnh đập mạnh kinh đường mộc lần nữa, quát lớn: “Ngươi nói nhìn thấy bóng đen giết người rồi trèo tường tẩu thoát. Thế thì tại sao hôm nay bộ khoái điều tra vườn hoa dưới tường, lại không thấy dấu chân, cũng không có dấu vết đạp lên hoa cỏ?”

Trương Dương thị sững sờ, đôi mắt to trừng lớn, láo liên: “Tại… Tại vì…”

Trương Hiến lập tức nói: “Đại nhân, kẻ trộm đột nhập như thế nào, làm sao mẫu thân ta biết được chứ? Bộ khoái của nha huyện điều tra không ra, thì đại nhân cũng đâu thể nào áp đặt tội lỗi lên hai mẹ con ta như vậy được.”

Mẹ con cái bíp ấy mẹ con, mày đừng sỉ nhục hai từ này được không? Hứa Thất An chẳng nghe nổi nữa.

Chu huyện lệnh nổi giận: “Miệng lưỡi xảo quyệt, người đâu, hành hình cho ta.”

Quá trình thẩm vấn ở thời này nói chung chỉ có ép hỏi, tra tấn như thế. Trong tình trạng thiếu bằng chứng, cũng chỉ đành như vậy.

Do đó, thường xuyên xuất hiện việc bị đánh phải nhận bừa.

Thế nhưng chẳng còn cách nào khác, thu thập chứng cứ quá khó khăn, do thiếu thốn thiết bị và kỹ thuật chuyên môn. Vì thế, phương pháp tra tấn trở thành thủ tục không thể thiếu.

Lợi và hại đều có.

Trương Hiến nói to: “Đại nhân đang muốn bức cung đó ư? Gia thúc nhậm chức Cấp Sự Trung ở Lễ bộ, đại nhân không sợ bị vạch tội sao?”

Gọi là gia thúc vậy thôi, chứ thật ra là bà con xa lắc xa lơ. Nhưng mà mặc dù huyết thống xa, quan hệ lại rất gần gũi. Bởi vì Trương gia vẫn thường hay vận chuyển lợi ích đến cho vị họ hàng xa này.

Bị nói trúng tim đen, lông mày của Chu huyện lệnh giật giật. Ông ta biết rằng Trương gia thật sự có chỗ dựa như thế.

“Ngươi dám uy hiếp bổn quan ư, người đâu, đánh 20 trượng cho ta.”

Bốn gã nha dịch tiến lên, hai gã dùng gậy đan chéo cố định cổ, hai gã khác kéo quần Trương Hiến xuống. Bọn nha dịch bắt đầu đánh mạnh, tiếng “bốp...bốp...bốp” vang vọng công đường.

Trương Hiến kêu la thảm thiết đến khản giọng.

Sắc mặt Chu huyện lệnh nặng nề, 20 gậy lớn vẫn chưa đủ để khiến cho một người khai ra tội giết người. 50 gậy còn hoạ may, nhưng có thể đánh chết người.

Hơn nữa, cho dù Trương Hiến chịu khai, thì khi nộp vụ án lên Hình bộ, Trương Hiến vẫn có thể phản cung. Chớ quên, gã có họ hàng với một vị Cấp Sự Trung.

Đến lúc đó, mình lại còn bị chụp cái mũ bức cung.

Hứa Thất An nhân lúc Trương Hiến đang bị đánh, vẫy vẫy tay với tùy tùng bên cạnh Chu huyện lệnh.

Tên tùy tùng thoáng do dự một lúc, rồi lặng lẽ lùi lại vài bước, sau đó đi từ từ đến.

“Giúp ta nói với lão gia, xin lão gia tạm ngưng xét xử, ta có ý tưởng này.” Hứa Thất An nói khẽ.

“Ngươi thì có ý tưởng gì nên hồn, đừng có nói bừa, làm liên lụy đến ta.” Vẻ mặt tên tùy tùy hiện rõ hai chữ “không tin“.

“Cứ xử tiếp như vậy cũng chẳng được gì đâu. Bây giờ lão gia đang tiến thoái lưỡng nan, hẳn là sẽ đồng ý thôi. Xong việc sẽ mời ngươi một bữa.” Hứa Thất An nói.

“Thôi được…”

Tên tùy tùng bước nhanh đến trước mặt Chu huyện lệnh, ghé vào tai thì thầm vài câu. Chu huyện lệnh lập tức quay sang nhìn Hứa Thất An.

Ông ta cân nhắc một chút, thu lại ánh mắt, vỗ kinh đường mộc: “Tạm thời bắt giam hai người này lại, bãi đường!”

… …

Nội đường.

Chu huyện lệnh nhận chén trà nóng từ tay tỳ nữ, bưng lên nhấp một ngụm.

Hứa Thất An đã từng làm công chức vài năm, cũng biết lờ mờ được vài quy củ quan trường, thấy thế cũng bưng chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ.

“Hứa Ninh Yến, ngươi có ý tưởng gì?”

Hứa Thất An ngạc nhiên với thái độ của Chu huyện lệnh, vậy mà ôn hòa đến lạ kỳ, không bày ra quan uy.

Trong ấn tượng của hắn, Chu huyện lệnh chẳng bao giờ khách khí với quan lại nhỏ trong nha huyện như thế. Chẳng lẽ sau khi xuyên qua, mặt mình dễ gây thiện cảm hơn chăng?

“Ta có thể thử một lần.”

“Không cần tra tấn ư?”

“Đương nhiên.”

Chu huyện lệnh càng thêm hiếu kỳ, đặt chén trà xuống, đưa đầu lại gần: “Nói thử coi.”

Cái đồ chơi tâm lý học này có nói ra ông cũng chả hiểu, nói con khỉ khô gì được… Hứa Thất An cười nói: “Xin cho ta được giữ bí mật, đại nhân hãy cứ ngồi đợi tin vui là được.”

Dương Trân Trân bị giải đến một căn phòng tạm giam yên tĩnh, đôi mắt ướt át dáo dác nhìn quanh, đầy vẻ bất an.

Cô ta những tưởng sẽ bị bọn nha dịch gây khó dễ, nào ngờ chúng chỉ bỏ cô ta vào đây rồi lập tức rời đi. Nhưng điều này cũng không thể xoá tan sự bất an của cô ta.

“Két…”

Cánh cửa gỗ bị đẩy ra, một người đàn ông trẻ tuổi mặc trang phục bộ khoái bước vào. Người đó có thân hình cao lớn cứng cỏi, gương mặt góc cạnh, trông cũng khá là đẹp trai sáng sủa.

“Đừng căng thẳng, chỉ tùy tiện tâm sự chút thôi.” Người đàn ông trẻ tuổi lại còn thản nhiên pha trà, vẻ mặt tươi cười: “Cô có thể gọi ta là Sir Hứa.”

Xà Hứa??? (Đồng âm)

Dương Trân Trân chưa từng nhận được đãi ngộ chất lượng cao như thế bao giờ, nên giữ im lặng, nhìn chằm chằm hắn một cách cảnh giác.

Hứa Thất An đã quan sát kỹ người đàn bà xinh đẹp này, thật xứng đáng là người được nhà giàu nhìn trúng, có vẻ đẹp trời cho, sắc đẹp chỉ kém thẩm thẩm ở nhà một bậc.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️