Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 2: Tai ương ngục tù (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hứa gia đâu phải là đại tộc, tộc nhân phân tán khắp nơi. Hơn nữa, số thuế ngân bị cướp lên đến 15 vạn lượng bạc, ai dám đứng ra cầu xin trong lúc nhạy cảm như thế này?

Căn cứ luật pháp Đại Phụng, lấy công chuộc tội sẽ được miễn cho tội chết!

Trừ khi nào tìm lại được bạc…

Ánh mắt của Hứa Thất An sáng rực lên, giống như người sắp chết đuối lại vớ được cọng cỏ cứu mạng.

Hắn đường đường chính chính tốt nghiệp trường cảnh sát, kiến thức lý luận phong phú, suy luận logic rành mạch, năng lực trinh thám cực cao, lại đọc qua vô số những vụ án kinh điển.

Có lẽ nên thử bắt đầu từ phương diện phá án này, tìm lại bạc, lập công chuộc tội.

Nhưng sau đó, ánh sáng trong mắt hắn tắt dần.

Nếu muốn phá án, trước tiên phải xem hồ sơ, hiểu rõ cặn kẽ quá trình xảy ra vụ án. Rồi sau đó mới tính đến chuyện điều tra, phá án.

Giờ này hắn đang ở trong đại lao, nơi mà kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay. Hai ngày nữa là bị giải đến biên cương mất rồi!

Hết cách!

Hứa Thất An ngồi phệt xuống đất, đôi mắt vô hồn.

Hôm qua hắn uống đến say mèm ở quầy Bar, tỉnh lại thì đã ở trong tù. Có lẽ là chết vì trúng độc cồn rồi mới xuyên qua ha.

Ông trời ban cho cơ hội xuyên qua, không phải là để hắn sống lại lần nữa, mà chắc là cảm thấy hắn chết quá dễ dàng rồi phải không?

Ở cổ đại, lưu đày là hình phạt nặng chỉ sau tử hình.

Tuy là ở kiếp trước bị xã hội vùi dập, nhưng hay dở gì cũng là thời đại hòa bình. Nghĩ coi được trọng sinh sẽ tốt hơn biết mấy, không cần nhiều lời, trộm tiền tiết kiệm của cha mẹ đi mua căn nhà. Sau đó phối hợp với mẹ, phá hỏng sở thích đầu tư cổ phiếu của cha, tránh cho ông ấy bị người ta lừa gạt.

Lúc này, cuối hành lang âm u truyền đến tiếng xiềng xích chạm nhau, chắc là cửa được mở ra rồi.

Sau đó có tiếng bước chân vang lên.

Một tên cai ngục dẫn theo một vị thư sinh tuấn tú sắc mặt tiều tụy, dừng lại trước cửa phòng giam của Hứa Thất An.

Tên cai ngục liếc nhìn thư sinh: “Nửa nén nhang.”

Thư sinh chắp tay thi lễ với tên cai ngục. Sau khi dõi mắt nhìn theo bóng dáng khuất dần của gã, y quay người lại, đối diện với Hứa Thất An.

Thư sinh mặc chiếc áo dài màu xanh nhạt, tóc dài đen nhánh búi lên gọn gàng, trên tóc cài một chiếc trâm ngọc, diện mạo tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, môi mỏng.

Trong đầu Hứa Thất An hiện lên ký ức liên quan đến người này.

Hứa Nhị Lang, Hứa Tân Niên.

Con trai ruột của nhị thúc, đường đệ của Hứa Thất An, trúng cử kỳ thi Hương năm nay.

Hứa Tân Niên nhìn thẳng vào hắn một cách bình tĩnh: “Binh sĩ áp giải huynh đến biên cương đã nhận của đệ ba trăm lượng, đây là số bạc còn sót lại trong nhà chúng ta, huynh cứ an tâm lên đường, sẽ không có gì bất trắc xảy ra đâu.”

“Vậy còn đệ thì sao?” Hứa Thất An bị ma xui quỷ khiến nên mới nói ra những lời này. Hắn còn nhớ, mối quan hệ giữa chủ cũ thân thể này và vị đường đệ trước mặt đâu có “thắm thiết” đến vậy.

Vì chuyện hắn bị thẩm thẩm ghét bỏ, mà ngoại trừ nhị thúc ra, trong cả Hứa gia chẳng có ai chào đón Hứa Thất An cả. Ít nhất thì các đường đệ, đường muội sẽ không biểu hiện quá mức thân thiết với hắn.

Trừ những thứ đó ra, trong ký ức của chủ cũ, vị đường đệ này còn có biệt hiệu là “Chúa mạnh miệng(6)”, miệng thối không ngửi nổi.

Hứa Tân Niên không kìm được nói: “Đệ đã bị tước bỏ công danh, nhưng có sư trưởng trong thư viện che chở, nên không cần đi đày. Huynh tự lo cho bản thân mình là được rồi. Đến biên cương, huynh nên thu lại tính khí nóng nảy, có thể sống thêm được ngày nào hay ngày ấy.

Hứa Tân Niên đang học tại Thư Viện Bạch Lộc tiếng tăm lừng lẫy ở kinh thành. Y khá được coi trọng, lại vừa đậu cử nhân. Do đó, sau khi nhị thúc gặp chuyện không may, y không bị bỏ tù, nhưng không được phép rời khỏi kinh thành, những ngày qua vẫn luôn chạy đôn chạy đáo khắp nơi.

Hứa Thất An trầm tư, hắn không hề cảm thấy tình huống của Hứa Tân Niên tốt hơn mình là bao. E rằng không chỉ là tước bỏ công danh, mà còn phải nhập vào tiện tịch, đời đời con cháu không được tham gia khoa cử, không bao giờ ngóc đầu lên được nữa.

Vả lại, sau hai ngày nữa, nữ quyến của Hứa gia sẽ bị đưa vào Giáo Phường Ty, để cho người khác làm nhục.

Hứa Tân Niên là người đọc sách, y sao còn mặt mũi mà tiếp tục sinh sống ở kinh thành chứ? Có lẽ, bị đày đến biên cương mới là lựa chọn tốt hơn dành cho y.

Hứa Thất An giật thót người, vội nhào tới, chụp lấy song sắt: “Đệ muốn tự sát ư?”

Trong lòng hắn dâng lên nỗi bi thương không thể kìm chế được… Rõ là mình không hề biết y mà.

Vẻ mặt Hứa Tân Niên không chút thay đổi, phất tay áo nói: “Có dính dáng gì đến mày đâu.”

Y hơi khựng lại, ánh mắt khẽ dời đi một chút, tránh ánh nhìn từ đường ca của mình, gương mặt cũng ôn hòa hơn: “Ráng sống sót.”

Dứt lời, y cất bước rời đi một cách kiên quyết!

“Chờ chút!” Hứa Thất An vươn tay ra ngoài song sắt, túm lấy ống tay áo của y.

Hứa Tân Niên dừng bước, lặng thinh nhìn hắn.

“Đệ có thể lấy được hồ sơ không? Hồ sơ của vụ án thuế ngân bị mất ấy.”

… …

(1)Một thạch gạo = 59.2kg gạo

(2)Triều dã: triều đình và dân gian

(3)Chế độ địa ngục: độ khó cao nhất trong các trò chơi phổ biến.

(4)Cẩu đái: xích chó. Đồng âm với go die, nghĩa là đi chết.

(5)Bất khuất bạch ngân: là tên gọi xếp hạng bậc bạc trong LMHT bên Trung Quốc. Cụ thể: anh dũng hoàng đồng, bất khuất bạch ngân, vinh diệu hoàng kim, hoa quý bạch kim, thôi xán toản thạch, siêu phàm đại sư, tối cường vương giả. Ở đây mình dịch là “bạc rách” cho nó gần gũi với LMHT Việt Nam.

(6)Chủy cường vương giả: top bậc Thách Đấu thì gọi là ‘tối cường vương giả’. Còn ‘chủy cường vương giả’ chỉ những người chơi chỉ được cái miệng nhưng kỹ năng thì kém. Theo mình hiểu nhân vật này hay mắng người.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️