Tiếng kêu của Pháp Tể Bồ Tát chậm rãi ngừng lại, khuôn mặt nổi lên tầng ngoài thân cây đó một lần nữa biến thành dại ra, lời vô nghĩa truyền đến:
“Cứu cứu ta, cứu cứu ta...”
Thanh âm lão hòa thượng tháp linh từ trong tháp truyền ra, mang theo bi thương và tịch liêu:
“Đến giờ rồi, ta chỉ có thể làm đến một bước này. Làm phiền rút ra hồn phách của hắn, đưa vào trong tháp ôn dưỡng.”
Khi nói chuyện, cửa linh lung tiểu tháp mở rộng, một mảng hào quang chiếu ra, ở lòng bàn tay Hứa Thất An hóa thành một tấm gương đồng xanh không trọn vẹn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây