“Sư phụ, khi nào ăn cơm vậy, con đói rồi.”
Dưới tảng đá truyền đến tiếng của Hứa Linh Âm.
“Mặt trời lặn thì có thể ăn cơm.”
Lệ Na nói xong, cũng khiêng lên một tảng đá lớn vượt qua ngàn cân, hai thầy trò ở trên đường núi gập ghềnh bước đi như bay.
Hứa gia có con gái mới trưởng thành, lực bạt sơn hề khí cái thế... Hứa Thất An yên lặng ôm mặt, thẩm thẩm nếu biết con gái út mình một lòng muốn bồi dưỡng thành tiểu thư khuê các, biến thành hào kiệt đại hiệp vai có thể khiêng đỉnh, sẽ là tâm tình như thế nào?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây