Đại Phụng Đả Canh Nhân

Chương 18: Án mạng ở huyện nha (1)

Chương Trước Chương Tiếp

***

Bầu trời đêm trong veo, được tô điểm bằng vô số ánh sao lấp lánh.

Tòa nhà cao nhất kinh thành Đại Phụng, Quan Tinh Lâu, đây là nơi làm việc của Ty Thiên Giám.

Thiếu nữ váy vàng bước những bước chân nhẹ nhàng lên lầu. Lúc đi ngang qua tầng bảy thì nàng nghe thấy những tiếng tranh cãi ồn ào phát ra từ đan phòng.

Một đám Luyện Kim Thuật Sư mặc áo trắng đang cãi nhau đến đỏ mặt tía tai.

“Tại sao lại thất bại? Trình tự rõ ràng là đơn giản vậy mà.”

“Ta nói rồi, khẳng định là liều lượng muối không đúng.”

“Không, ta cảm thấy là nước.”

“Là lửa chứ? Lúc nãy ta thấy Vạn sư huynh đốt cháy muối luôn rồi.”

“Trời ơi, phép luyện kim biến muối thành bạc thật quá khó mà, ta không làm nữa đâu.”

Thiếu nữ váy vàng Thải Vi giật giật khóe miệng, nói thầm: “Đám người đó vẫn còn luyện bạc giả à.”

Hai ngày trước, nàng mang chuyện muối biến thành bạc kể lại trong Ty Thiên Giám. Ban đầu các sư huynh không tin.

Muối có thể biến thành bạc ư?

Đứa bé 3 tuổi cũng chẳng tin.

Nhưng rất nhanh, vụ án thuế ngân đã bị phá. Bệ hạ cảm thấy bạc giả rất ghê gớm, khá kỳ bí, giao trách nhiệm cho Ty Thiên Giám luyện chế bạc giả.

Ngay sau đó, Luyện Kim Thuật Sư của Ty Thiên Giám bắt đầu bật chế độ làm việc điên cuồng, ngày đêm không nghỉ, lao đầu vào luyện chế.

Từ hai ngày trước đến hôm nay, lúc được lúc không, người thành công kẻ thất bại.

“Thải Vi, là Thải Vi sư muội.” Có người kêu lên hưng phấn.

Lập tức, từng gương mặt tiều tụy lần lượt xoay qua, từng cặp mắt đột nhiên sáng rực lên.

“Thải Vi sư muội, rốt cuộc là thứ bạc giả này luyện ra như thế nào vậy?”

“Thải Vi sư muội, mau đến đây xem giúp huynh một chút, có phải là bước này đã xảy ra vấn đề không? Muội là người duy nhất luyện chế một lần đã thành công mà.”

Họ vây quanh thiếu nữ váy vàng, không cho nàng đi.

Chử Thải Vi đành phải bước vào đan phòng, quan sát quá trình luyện chế bạc giả của các sư huynh.

“Lại thất bại nữa!” Một vị Luyện Kim Thuật Sư áo trắng vừa thực nghiệm xong, than thở.

“Thải Vi sư muội, xảy ra vấn đề ở đâu vậy?” Đám áo trắng bày ra bộ dáng khiêm tốn thỉnh giáo.

Đâu có vấn đề gì đâu, lúc đầu muội cũng luyện chế như vậy đó… Chử Thải Vi trầm ngâm nói: “Đây là luyện kim thuật truyền lại từ thời thượng cổ, sâu sắc khó hiểu, không phải muốn học là học được, cần có người dùng lời dễ hiểu giảng dạy, mới có thể hiểu sâu được. Muội sẽ truyền lại cho chư vị sư huynh một câu khẩu quyết, nghe cho kỹ nha.”

Các sư huynh dựng tai lên lắng nghe.

“Hydro Heli Liti Beri Bo Cacbon Nitro Oxy Flo Neon Natri Magie Aluminum Silicon Phosphor!” Chử Thải Vi vận khí đan điền, bắn liên thanh từng chữ trong câu khẩu quyết ghê gớm này.

“Câu khẩu quyết này mượt mà nhỉ?” Các sư huynh dù không hiểu gì cả nhưng cảm thấy rất lợi hại. Từng chữ thì nghe hiểu, nhưng ráp lại thì chịu.

Muội cũng có biết đó là cái đồ chơi gì đâu… Chử Thải Vi mỉm cười, giả vờ cao thâm.

“Kỳ tài, thật là kỳ tài. Người nghĩ ra khẩu quyết này chính là kỳ tài luyện kim thuật.” Một vị sư huynh áo trắng cảm khái nói.

Kỳ tài ở đâu hả, sư huynh chớ có nghĩ lung tung! Nụ cười của Chử Thải Vi vẫn không đổi.

“Thải Vi sư muội, muội nghe được khẩu quyết này từ đâu vậy. Có phải sư muội nhận được chỉ bảo từ cao nhân luyện kim thuật không?”

Chử Thải Vi thầm nói, hỏi hay lắm! Có thể đá trách nhiệm đi rồi.

“Người đó tên là Hứa Thất An, cháu trai của thất phẩm Ngự Đao Doanh Hứa Bình Chí. Các huynh có thể nhờ hắn giúp đỡ.”

Đám áo trắng vừa nghe thấy là một kẻ luyện võ, lập tức mất hứng.

“Buồn cười, chúng ta đường đường là Ty Thiên Giám, nhân tài đông đúc, luyện chế bạc giả mà còn phải nhờ người ngoài ư?”

“Lại còn là một kẻ luyện võ nữa chứ.”

“Truyền ra ngoài chẳng phải là bị cười cho thối đầu hay sao.”

Do hệ thống tu hành khác nhau, nên tạo thành mấy chuỗi khinh thường nhau khá thú vị.

Đạo môn khinh thường Phật môn. Phật môn khinh thường ngược lại.

Thuật sĩ khinh thường Vu sư. Vu sư khinh thường Cổ sư. Cổ sư lại khinh thường Thuật sĩ.

Sau đó, năm nhà đều khinh thường người luyện võ.

Còn về Nho gia: Thật xin lỗi, thứ cho ta nói thẳng, mấy vị kể trên đều là rác.

Nhưng mà Nho gia gần đây đã yếu đi khá nhiều.

“Thải Vi sư muội, muội đến hướng dẫn mấy huynh đi.”

Thải Vi “Oh” một tiếng: “Để lần sau nha!”

Nàng chen ra ngoài một cách dứt khoát từ trong đám sư huynh áo trắng, tiếp tục bước lên lầu.

Thật ra, nàng cũng có hiểu gì đâu.

Từ sau cái lần luyện ra bạc giả ở phủ nha, Thải Vi bí mật thử lại lần nữa, nhưng thất bại.

Nàng đã phục chế toàn bộ quá trình lúc đó nhưng vẫn không được. Nàng cũng chẳng biết vì sao lại như vậy.

Mái nhà của Quan Tinh Lâu không phải là dạng mái cong thường thấy, mà là một cái mái bằng hình bát giác, vô tình trùng với bát quái, do đó được xưng là Bát Quái Đài.

Ở rìa Bát Quái Đài có một lão già mặc áo trắng, nằm trước một cái bàn, một tay cầm chén rượu, còn tay kia thì chống đầu. Lão như tỉnh như say, nhìn ngắm Kinh Thành phía dưới.

Thiếu nữ váy vàng hiểu ý, không đến quấy rầy. Thường ngày, sư phụ nàng rảnh rỗi, rất thích lên Bát Quái Đài ngồi uống rượu, ngắm phong cảnh.

Ông không muốn bị ai quấy rầy cả.

Nâng chén rượu nheo mắt, thích thú ngắm nhìn nhân gian.(1)

“Thải Vi đó ư?” Lão già áo trắng cười nói.

“Sư phụ.” Thiếu nữ váy vàng nở một nụ cười thật tươi, bước chậm đến, đứng ở rìa Bát Quái Đài, tà váy bay bay.

“Hoàng Đế lão nhi có thưởng gì không?”

“Mấy trăm lượng bạc với vài xấp tơ lụa.” Thiếu nữ váy vàng nói: “Sư phụ, rốt cuộc bạc giả là cái gì vậy ạ?”

“Vi sư cũng đâu có biết.”

“Trên đời còn có việc mà sư phụ cũng không biết ư?”

“Nhiều lắm.” Lão già áo trắng cười ha hả nói: “Sư phụ không biết mấy tên ăn trộm 19 năm trước đã chạy đi đâu rồi.”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 25%👉
Combo Full lượt đọc giảm 38%👉

Thành viên bố cáo️🏆️