“Lão gia à, Ninh Yến thế này không phải làm bừa sao, nữ nhân sao có thể làm hoàng đế. Tôi cũng không dám ra ngoài, sợ bị nhận ra là thẩm thẩm của Hứa Ninh Yến, nhỡ đâu bị người ta lấy trứng thối ném thì làm sao bây giờ.”
Thẩm thẩm xinh đẹp trước sau như một, năm tháng giống như đặc biệt thương tiếc đối với nàng.
Tuy ngồi cùng một chỗ với con gái, nàng đã không còn cảm giác thiếu nữ, nhưng cũng không tỏ ra già, mặt non da trắng, không có bất cứ nếp nhăn nào.
Hứa Nhị thúc cúi đầu ăn cơm, không phát biểu ý kiến.
“Đại ca tự có chừng mực.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây