Đám người Tào Thanh Dương ở đỉnh núi phía Nam ngừng thở, từng khuôn mặt tái nhợt, từng đôi mắt ngóng nhìn.
Bọn họ giống như trong nháy mắt này hóa thành bức tượng.
“Ngụy Uyên...”
Nạp Lan Thiên Lộc thấp giọng lẩm bẩm, bước lên một bước, ném mạnh lôi mâu.
Giờ khắc này, trong đầu hắn hiện lên là bộ áo xanh kia, người trẻ tuổi kia trong mưa to, dần dần dung hợp với nam nhân kia trong trí nhớ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây