Nàng tựa như có chút nóng, má đỏ ửng, toát một tầng mồ hôi lấm tấm, dưới ánh nến, trong suốt trơn bóng.
Mái tóc đen của nàng xõa ra ở gối mềm, có loại vẻ đẹp tùy ý.
“Quốc sư?”
Hứa Thất An ngồi xuống ở bên giường, thấp giọng gọi.
Lạc Ngọc Hành khẽ cử động đầu, như lẩm bẩm phun ra một câu: “Ao, đưa ta tới ao...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây