Treo cổ tự tử đâu phải là chuyện vẻ vang gì, cũng không phải là chuyện mà người đọc sách như y nên làm. Cho nên, y không được để cho quan phủ chú ý.
Phải có thể diện.
Y đi từ ngoại viện đến nội viện, giống như đi hết một cuộc đời dài lê thê.
Y ba tuổi biết chữ, năm tuổi thuộc thơ, mười tuổi đã đọc thuộc lòng hết các tác phẩm kinh điển của Thánh Nhân. Năm mười bốn tuổi vào học ở thư viện Vân Lộc. Mười tám tuổi đỗ cử nhân.
Y cảm thấy, dùng hai chữ “thiên tài” để diễn tả mình, cũng chẳng có gì là quá đáng.
Sự thông minh của y, kiến thức uyên bác của y, tất cả tạo nên tính cách kiêu ngạo nơi y.
Y vẫn luôn kiêu ngạo trước mặt người nhà, cảm thấy rất có tiền đồ, rất nở mày nở mặt, thấy mình sẽ là trụ cột của Hứa gia trong tương lai.
Y là một người đàn ông chân chính. Y thà chết một cách vinh quang, chứ tuyệt đối không sống mà nhục nhã.
Nghĩ đến đây, Hứa Tân Niên uống cạn bầu rượu trong tay, rồi dục mạnh xuống đất.
Y mượn hơi rượu này, xông thẳng vào phòng, mài mực, nhấc bút, viết ra bài thơ vĩnh biệt đỉnh cao nhất trong đời.
Hứa Tân Niên cười to ba tiếng rồi cầm theo bài thơ, chạy ra khỏi phòng, lấy ra cọng dây thừng mà y đã chuẩn bị từ trước, treo lên cây ngân hạnh ở trong nội viện.
Y kinh ngạc, phát hiện ra lúc mình sắp đối diện cái chết, lại không sợ hãi chút nào, chỉ cảm thấy sự sung sướng chưa từng có.
Đột nhiên, y có thể hiểu được tại sao những tên cuồng nho không bị trói buộc kia, lại có thể xem thường thiên hạ. Chỉ cần có tấm lòng không biết sợ hãi, thì việc gì cũng làm được.
Chết cũng không sợ, trên đời này còn gì đáng sợ hơn nữa.
… …
Kinh thành phồn hoa, được xưng là tòa thành đáng sống nhất.
Hứa Thất An bước đi một cách thong thả, ngắm nhìn tòa thành cổ náo nhiệt này. Xe như nước chảy, ngựa như rồng(3), cửa hàng hai bên đường dài liên miên, cờ phướn bằng vải bay phấp phới theo gió.
Trong đầu hắn chợt hiện lên câu thơ: Liễu khói cầu sơn, màn xanh rèm gió, lô nhô mười vạn nóc nhà.(4)
Trên thực tế, kinh thành còn phồn hoa hơn trong thơ Tiền Đường rất nhiều. ‘Đại Phụng: Địa lý chí’ có ghi: “Nguyên cảnh năm thứ nhất, kinh thành có hơn 196 vạn dân cư.”
Hiện tại là Nguyên Cảnh năm thứ 36.
Dân cư trong kinh thành có lẽ đã vượt qua 200 vạn.
Từ một căn tứ hợp viện ba sân(5) to lớn, nuôi bảy tám nha hoàn và đầy tớ. Mà nay, đầy tớ và nha hoàn đã thả đi hết từ lâu, cổng chính khóa chặt, trống vắng quạnh hiu.
Thẩm thẩm ngắm nhìn tấm biển trên cổng chính, trong lòng sinh ra nhiều cảm xúc đan xen: “Chẳng biết Niên nhi bây giờ ra sao, chắc là nó đang rất lo cho chúng ta. Đứa nhỏ này, lúc chúng ta vào tù đã từng nói, nhất định sẽ cứu chúng ta ra.”
Bà ta vừa nói, vừa bước vào trong.
Giá nhà ở kinh thành rất đắt, căn nhà lớn ba sân như thế này, ít nhất cũng phải 5000 lượng bạc. Đặt cọc 3 phần là 1500 lượng bạc… Ơ, mình đã đến thế giới khác rồi, sao vẫn quan tâm đến giá nhà nhỉ?”
Hứa Thất An cười tự giễu.
Hứa Bình Chí trấn an: “Niên nhi đọc nhiều sách Thánh hiền, chín chắn đáng tin. Lúc này, chắc là nó vẫn đang chạy vạy lo lót cho chúng ta đó. Đợi nó trở về, chúng ta sẽ cho nó niềm vui bất ngờ.”
Hỏng bét… Hứa Thất An biến sắc, hắn nhớ là Hứa Tân Niên có ý định tự sát đó nha.
Trong mắt của Nhị thúc và thẩm thẩm, Hứa nhị lang có ý chí kiên định, nói năng thận trọng, chín chắn đáng tin, là một người đọc sách bền gan vững chí.
“Ha ha ha ha, Hứa Tân Niên ta, sinh là người tiêu dao, chết là quỷ lì lợm.”
“Hứa Tân Niên, tài hoa hơn người, thế nhưng lẽ trời bất công.”
“Trời không sinh Hứa Tân Niên ta, Đại Phụng muôn đời như đêm đen.”(6)
Dưới gốc ngân hạnh, thư sinh đang đứng trên ghế, bỗng nhiên giật mũ của mình xuống, lắc lắc đầu thật mạnh, làm cho đầu tóc bù xù.
Y mặc sức buông thả, y phóng túng không bị trói buộc, y đưa đầu vào thòng lọng, thế là thấy được gương mặt cứng đờ, ánh mắt ngây dại của cả nhà.
Hứa Tân Niên ta phóng túng, không bị trói buộc, thích tự do… Hứa Tân Niên tài hoa hơn người, thế nhưng lẽ trời bất công… Trời không sinh Hứa Tân Niên ta, Đại Phụng muôn đời như đêm đen… Hứa Tân Niên trông thấy người nhà bất ngờ trở về, cảm thấy hình như mình đã chết chậm một bước.
… …
( 1) thanh lệ thoát tục: vẻ đẹp trong sáng, vượt khỏi phàm trần.
( 2) Đây là một câu nổi tiếng trong “Đấu phá thương khung - Chương 7�:��.
( 3) Nguồn gốc câu này là bài thơ “Vọng Giang Nam - Lý Dục”
( 4) Câu này ở trong bài thơ “Vọng Hải Triều - Liễu Vĩnh”
( 5) Mình sẽ để hình về kiểu nhà này trong phần thảo luận
( 6) Đây là câu thơ nói về Khổng Tử (Trọng Ni): Thiên bất sinh Trọng Ni, vạn cổ như trường dạ.