Đông Phương Uyển Thanh cúi đầu đọc nội dung trên thư một lần nữa, mắt đẹp nhộn nhạo sóng nước, như bị lời nói bên trên làm cảm động.
“Hôm qua hắn vô duyên vô cớ tìm đối phương gây sự, ta còn cảm thấy kỳ quái, không giống phong cách ngày xưa của hắn. Hôm nay nghĩ đến, hắn là cố ý gây sự âm thầm đạt thành ước định với người ta.” Muội muội lạnh lùng như núi băng nhíu mày nói.
Thục nữ kiều mỵ động lòng người than nhẹ một tiếng: “Thôi, hắn muốn tự do thì cho hắn tự do. Nửa năm qua, hắn quả thật không vui vẻ. Chờ xử lý xong sự kiện đó lại mang hắn tìm về.”
...
Con đường núi nào đó rời xa Bình Châu, hai con ngựa chạy chậm tiến lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây