Mỗi một vị Đả Canh Nhân thiên phú kiệt xuất, hơn nữa không có việc xấu quá lớn, Ngụy Uyên đều sẽ dốc sức bồi dưỡng, đây là chuẩn tắc từ trước tới nay của hắn.
Nhưng, Tống Đình Phong tư cách sự từng trải cùng công lao đều không đủ, cho nên lăn lộn mãi ở chức vị đồng la.
“Quảng Hiếu à, sáu tháng cuối năm có thể mong chờ cũng chỉ có hôn sự của ngươi.” Tống Đình Phong cảm khái nói.
Vốn tưởng rằng qua năm kinh sát, cuộc sống sẽ an ổn hẳn lên, ai ngờ kinh sát chỉ là một mở đầu, năm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện. Đầu năm vụ án Vân Châu, trong năm vụ án Hoài Vương tàn sát cả thành, cùng với trận rung chuyển này sau thu hoạch vụ thu.
Ánh mắt Tống Đình Phong xuyên thấu qua cửa chính mở rộng, nhìn về phía lá cây khô vàng trong sân, lẩm bẩm:
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây