“Bình Viễn bá thao túng tổ chức buôn người, là đang góp sức cho ngươi nhỉ.” Ngụy Uyên nói.
Trinh Đức đế gật đầu, cười khẩy nói: “Ngươi tự xưng là vì nước vì dân, nhưng nếu không phải ngươi từng bước ép sát đối với Bình Viễn bá, ta sẽ không nghĩ cách diệt trừ hắn, vụ án tàn sát cả thành Sở Châu có lẽ sẽ không xảy ra.”
“Sau đó dễ dàng tha thứ ngươi tiếp tục tằm ăn rỗi tính mạng dân chúng vô tội?”
Ngụy Uyên thoải mái lấy ra một bình sứ, “Ba” một tiếng bắn văng nút bịt gỗ, mang đan dược bổ khí dốc hết vào miệng.
Vài giây sau, sắc mặt hắn khôi phục hồng nhuận, thở dài nói: “Ngươi là từ khi nào biến thành như vậy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây