“Trong đoạn thời gian cuối của chiến dịch Sơn Hải quan, chúng ta bị phái đi ngăn chặn thi binh Vu Thần giáo, khi kịch liệt chiến đấu, Chu Bưu thay phụ thân ngươi cản một đao, chết ở trên chiến trường. Hứa Bình Chí lúc ấy từng thề, muốn mang mẹ già của Chu Bưu đón tới kinh thành phụng dưỡng, muốn mang hai đứa con của hắn nuôi lớn thành người.
“Con mẹ nó, lão tử về sau mới biết được, thứ vong ân phụ nghĩa này căn bản không tới nhà Chu Bưu đón người. Lão tử là chó, con trai lại là người tốt gì hay sao? Đều là loại xấu xa, Triệu Phàn Nghĩa ta cho dù đói chết, chết trên chiến trường, cũng sẽ không ăn của ngươi một miếng cơm, uống của ngươi một ngụm canh. Phi!”
Hứa Tân Niên tuy thường xuyên ở trong lòng khinh rẻ phụ thân cùng đại ca thô bỉ, nhưng phụ thân chính là phụ thân, mình khinh rẻ không sao, khởi cho người ngoài nói xấu.
Cho nên, nghe được Triệu Phàn Nghĩa lên án, Hứa Tân Niên đầu tiên là ở trong lòng nhanh chóng tính nhẩm tuổi của mình cùng muội muội, xác nhận mình là con đẻ, lúc này mới giận tím mặt, phất tay áo cười lạnh nói:
“Triệu Phàn Nghĩa, ngươi luôn miệng nói cha ta vong ân phụ nghĩa, có chứng cớ gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây