Cuối cùng, anh nhìn thẳng vào đôi mắt to, điềm tĩnh không chút sợ hãi của cô, rồi cất tiếng bằng tiếng Quảng: “Vừa rồi cô nghe thấy gì?”
Lâm Khả Doanh thoáng chút bối rối, cô hoàn toàn không hiểu tiếng Quảng nên lại lên tiếng bằng tiếng phổ thông: “Thiếu gia, tôi không biết tiếng Quảng.”
Trình Vạn Đình nhìn cô chằm chằm như đang xác định thật giả. Một lúc sau, anh dứt khoát hạ súng, quay người rời đi. Sau một đêm ngon giấc, Lâm Khả Doanh nghĩ thầm: vị hôn phu đã xuất hiện, vậy một triệu chắc cũng chẳng xa nữa. Tâm trạng cô bỗng tốt hẳn lên.
Miệng lẩm bẩm: “Không biết có phải hôm nay sẽ đưa tiền không... Lúc đó mình có nên tỏ ra lưu luyến chút không nhỉ?”
Biệt thự trở nên nhộn nhịp vì sự trở về của chủ nhân. Chị Hoa bận rộn trong bếp nấu canh, quyết tâm chăm sóc sức khỏe cho đại thiếu gia. Chú Trung thì dẫn người làm dọn dẹp từng ngóc ngách, để biệt thự sạch bóng đúng như yêu cầu nghiêm khắc của đại thiếu gia.
Lâm Khả Doanh vừa ăn sáng vừa liếc lên tầng hai, hướng về phòng làm việc. Sau khi ra hiệu và cố đoán qua lời người làm, cô biết được đại thiếu gia từ sáng đã ở trong phòng làm việc, chưa hề ra ngoài. Cô bắt đầu suy nghĩ làm sao tìm cơ hội nói chuyện về việc hủy hôn.
Khi Lâm Khả Doanh ở dưới lầu đang trăn trở thì trên tầng hai, trong thư phòng, hai người đàn ông đang bàn chuyện về cô.
Trước bàn gỗ đỏ, Trình Vạn Đình thản nhiên gạt sang bên xấp hồ sơ về quá khứ hai mươi năm sống ở Đại Lục của Lâm Khả Doanh mà thư ký tra được, tiếp tục bận rộn với công việc, cuối cùng đã xác định giá cổ phiếu của Cửu Long Thương.
Sau khi dặn thư ký Dương một vài việc về theo dõi cổ phiếu, anh gọi điện cho dượng Trần Quốc Thăng. Thư ký Dương lắng nghe cuộc gọi, trong đầu nhớ đến việc nhà họ Trần một gia tộc lớn trong ngành dệt đã đặt 2500 tấn hàng để tập đoàn nhà họ Trình vận chuyển sang châu Phi mở rộng thị trường. Vốn chỉ là giao dịch thương mại bình thường, vậy mà giờ đại thiếu gia lại đột nhiên đề xuất để cậu Trần Tùng Hiền cùng đi theo tàu sang châu Phi.
Thư ký Dương không khỏi giật mình. Thiếu gia chỉ vài câu đã “điều” thẳng cậu Trần sang châu Phi cả tháng trời: “Thiếu gia, với tính cách của cậu Trần, sang châu Phi một tháng theo dõi thị trường quần áo, chắc sẽ phát điên mất thôi.”
Sau khi cúp máy, Trình Vạn Đình cau mày, lạnh nhạt nói: “Cậu ta nhiều mưu lắm, nên biết dùng vào chuyện đúng đắn.”
Thư ký Dương hiểu rõ: đại thiếu gia đang trừng phạt cậu Trần vì dám tự ý đưa cô vợ hờ đến biệt thự. Thật không ngờ cậu Trần dám to gan như vậy. May mà đại thiếu gia chưa tức giận đến mức đuổi cô Lâm kia đi.
Dù sao giận thì giận nhưng vẫn phải xử lý chuyện đâu vào đó. Không biết cậu Trần sau khi biết phải sống khổ một tháng ở châu Phi sẽ phản ứng ra sao: “Thiếu gia, tôi đã xác nhận với chú Trung và chị Hoa. Cô Lâm mấy hôm nay ngoan ngoãn, hơn nữa thật sự không hiểu, cũng không nói được tiếng Quảng.”
Đáp lại anh chỉ là một tiếng “Ừ” lạnh nhạt mà đại thiếu gia không buồn ngẩng đầu lên.
“Vậy chuyện của cô Lâm xử lý thế nào ạ?” Thư ký Dương hỏi tiếp. Đột nhiên có một cô gái đến ở trong biệt thự bán sơn, lại còn là “vợ hờ” của đại thiếu gia chuyện này nên sớm dứt điểm thì hơn.
Trình Vạn Đình nhấc bản hợp đồng lên xem, hờ hững nói: “Một tháng nữa, cậu đưa cô ta về lại Đại Lục. Bảo Trần Tùng Hiền tự bỏ tiền bồi thường. Còn bây giờ, đừng để cậu ta biết chuyện đã được giải quyết.”
Thư ký Dương hiểu ý còn phải để cậu Trần nơm nớp lo sợ suốt một tháng nữa. Đây chính là cái giá cho việc chọc giận đại thiếu gia. Nhận được cái gật đầu của cậu chủ nhà mình, trợ lý Dương xuống tầng gặp “vị hôn thê từ nhỏ” của cậu Trần.
Mẹ của Trình Vạn Đình là người Đại Lục, nên anh cũng nói tiếng phổ thông chuẩn không cần chỉnh.
Trợ lý Dương theo anh nhiều năm, tiếng phổ thông dù hơi ngọng nhưng cũng đủ để giao tiếp. Anh ta lịch sự nói với Lâm Khả Doanh: “Cô Lâm, dạo này cô cứ yên tâm ở đây. Còn chuyện hôn ước ngày xưa thì đúng là tàn dư phong kiến, cậu Trần sợ là không thể thực hiện được. Nhưng cô yên tâm, hôn ước sẽ được hủy bỏ, và cô sẽ nhận được khoản bồi thường hai trăm ngàn.”