“Dĩ nhiên rồi.” Đôi mắt Lâm Khả Doanh long lanh, như ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm rơi vào mắt cô, đầy chân thành: “Từ nhỏ em đã mơ có một căn nhà của riêng mình.”
“Hồi nhỏ nhà em không chia nhà cho em sao?” Trình Vạn Đình hỏi giọng nhàn nhạt.
Trong đầu Lâm Khả Doanh lập tức vang lên tiếng chuông cảnh báo, suýt chút nữa đã để lộ thân phận thật, cô vội chữa lại: “Tất nhiên không phải vậy, chỉ là ai mà chẳng muốn có một mái ấm của riêng mình chứ.”
Lo sợ anh phát hiện mình là “Lâm Khả Doanh giả”, cô lập tức đổi chủ đề, nhanh trí lục tìm ký ức trong nguyên tác để bổ sung câu chuyện tuổi thơ giữa hai người, nhằm củng cố tính chân thực cho thân phận của mình.
“Nhà anh lúc nhỏ đối xử với em rất tốt, đặc biệt là anh đó.” Cô vòng tay ôm lấy cánh tay anh, dịu dàng nói: “Anh Tùng Hiền, em vẫn nhớ hồi nhỏ anh luôn che chở em, có mấy bạn nhỏ bắt nạt em, anh dang tay bảo vệ em, từ khi đó em đã thích anh rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây