Đặt chân đến thành phố lạ, ngôi làng lạ. Lần đầu tiên Trình Vạn Đình đứng trước bia đá đầu làng, nhìn chằm chằm vào dòng chữ khắc trên đó, chẳng bước nổi chân. Quê mẹ anh từng kể thuở bé nay đã đổi thay nhiều nhưng anh vẫn nhận ra ngôi làng dựa lưng vào núi, cảnh sắc núi hoa rực rỡ mùa xuân hạ chẳng khác xưa là bao.
Bàn tay buông thõng bên người có phần cứng ngắc, chợt có một cảm giác ấm áp ập tới. Bàn tay mềm mại của Lâm Khả Doanh nhẹ nhàng đặt lên mu bàn tay anh, rồi đan chặt mười ngón tay với anh: “Ta đi dạo một chút nhé?”
Trình Vạn Đình ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt trong veo của người phụ nữ: “Ừ.”
Dương Minh Huy theo sau đại thiếu gia và phu nhân, nhìn cảnh khói bếp bảng lảng trong ngôi làng đơn sơ, phần lớn là nhà đất và mái tranh thi thoảng xen lẫn vài căn nhà gạch ngói, nghe nói là của những hộ khá giả lên đời sau cải cách mở cửa.
“Dựa theo miêu tả của đại phu nhân và nhị phu nhân Trần, nhà cũ của họ từng nằm ở khu vực này.” Dương Minh Huy đã chuẩn bị trước, đưa hai người đến trước một căn nhà tranh hoang tàn đổ nát.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây