Cô ấy ngạc nhiên nhìn anh ấy.
Lương Chính Hiên nhất thời xúc động, trong đôi mắt nghiêm nghị thoáng ý cười bất lực: “Cô Trình, cô gọi đồng nghiệp tôi là Trần sir với Vương sir, lẽ nào thực sự chán tôi tới mức chỉ gọi tôi là A-sir?”
Mặt Trình Mẫn đỏ lên, hơi nóng, đứng đối diện anh giữa dòng người tấp nập: “Chuyện này... quan trọng đến thế sao, A-sir?”
“Đương nhiên rồi.” Trong tiếng ồn ào náo động, giọng anh không lớn nhưng lại đâm thẳng vào tim người.
Trình Mẫn cụp mắt, khẽ nói, hàng mi khẽ run: “Biết rồi, Lương sir.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây