“Em họ, sao về đột ngột vậy?” Lâm Khả Doanh ra hiệu mời Trần Tùng Hiền uống trà trên chiếc bàn tròn nhỏ: “Anh họ em biết chưa?”
Chỉ một tiếng “em họ”, suýt chút nữa khiến Trần Tùng Hiền đứng không vững. Không gọi “ông Trần” hay “Kevin Trần”, mà là “em họ”?
“Khả Doanh, chẳng phải hai người sắp ly hôn sao?” Trần Tùng Hiền bức xúc, mãi vẫn không nuốt trôi chuyện anh họ giả làm mình để kết hôn với vợ nuôi từ nhỏ: “Chẳng phải cuối cùng Khả Doanh cũng không chịu nổi việc anh ấy giả làm anh để cưới Khả Doanh, nên mới quyết định ly hôn sao?”
Cuối tháng Năm, Hương Cảng đã vào mùa nóng bức. Nắng sớm treo cao giữa trời xanh, rải những vệt vàng rực rỡ, phủ ánh sáng nhàn nhạt lên người phụ nữ trong vườn. Đôi mắt Lâm Khả Doanh ánh lên tia nắng, khẽ mỉm cười: “Em họ, nói theo tình theo lý, em nên gọi chị một tiếng chị dâu. Cứ gọi ‘Khả Doanh, Khả Doanh’, em thấy có đúng vai vế, đúng phép tắc không?”
Đứng ở lối vào khu vườn, người đàn ông vừa xong việc vội vã chạy tới, bất ngờ khựng lại khi nghe câu nói ấy. Qua khung cửa kính lớn, bãi cỏ ngoài kia xanh um tươi tốt. Vợ anh đang nói chuyện với cậu em họ tự ý từ châu Phi quay về, còn bắt cậu ta gọi mình là chị dâu.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây